“Thôn xóm hẻo lánh này, có đại địa chủ không?” Trần Mậu Sinh hỏi.
Lý Hiếu Nghĩa lắc đâu nói: “Không có đại địa chủ, bọn họ di chuyển từ Mân Việt đến, khi lập nghiệp gian khổ, đất đai cằn cỗi, khai hoang mới chỉ một trăm năm. Làm gì có thể có đại địa chủ gì? Thôn xóm hẻo lánh ở trong núi, đa số là trung nông và tiểu địa chủ, căn bản không cần chia ruộng. Hơn nữa, địa chủ chiếm hơn một trăm mẫu rất ít, hầu như có thể xem như là không đáng kể.”
Trần Mậu Sinh nói: “Ta phải phái người xin chỉ thị của Tổng trấn.”
Nói chuyện một hồi với quan tuyên giáo, Trần Mậu Sinh lại đi gặp Trâu Duy Liễn và Lưu Hoàn.
Trong thời không vốn có, Trâu Duy Liễn đã nên chết bệnh từ năm trước. Hắn lập được công lớn ở Phúc Kiến, lại bị Ôn Thể Nhân vu hãm đến bị bãi quan, đợi sau khi Ôn Thể Nhân rơi đài, Hoàng đế Sùng Trinh mới nhớ đến hắn, sau khi hỏi thăm thì phát hiện Trâu Duy Liễn đã qua đời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây