“Trong năm nay, không thể đánh trận,” Chu Tiếp Nguyên thở dài nói, “Lúc đầu ta đến Giang Tây, phát hiện quan binh không thể trọng dụng, ít nhất phải luyện tập hơn một năm mới có thể tác chiến. Hơn nữa, binh Hồ Nam chưa thành quân, không thể hình thành được ba mặt vây kín, một khi cứng rắn tấn công sẽ rất khó thắng. Chỉ khu vực gần phủ thành Lâm Giang thôi đại quân ta đã phải vây công mấy tháng liền.”
Trâu Duy Liễn nói: “Quan phủ luyện binh, phản tặc không luyện binh sao? Càng kéo dài, thực lực của Triệu tặc sẽ càng mạnh. Thu hoạch vụ thu trong địa bàn của hắn mấy năm nay so với địa bàn quan phủ đúng là một lời khó nói hết!”
“Ngươi có người tâm phúc nào có thể trấn giữ được binh lính dưới trướng không?” Chu Tiếp Nguyên nói.
Trâu Duy Liễn lắc đầu nói: “Không có, quan tướng Phúc Kiến này, kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi, trước kia đều tham dự buôn lậu, tất cả đều không để triều đình vào mắt.”
Chu Tiếp Nguyên càng thêm đau đầu, hắn muốn chia binh cho Trâu Duy Liễn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây