Nhóm thân sĩ cãi nhau loạn cả lên, có người nói phải tập kích đêm, có người nói trực tiếp giết ra ngoài. Người đứng đầu của bọn họ quá nhiều, trong trường hợp không ai trấn áp được thậm chí còn vì chuyện phòng thủ đoạn tường thành này như thế nào mà tranh cãi không ngớt —— Triệu Hãn vây ba thì thiếu một, đều muốn phòng thủ đoạn tường thành bị thiếu kia.
Ban đêm.
Lý Mục Sinh đau khổ khuyên nhủ: “Huynh trưởng, huyện thành này không thủ nổi nữa, đợi phản tặc dỡ hết nhà dân ở dưới thành thì sẽ chế tạo vũ khí công thành. Sợ rằng viện binh của Lý Tuần phủ phải sang năm sau mới có thể đến, hương dũng của chúng ta có thể chống đỡ được chuyện gì? Mở cửa dâng thành đi, thúc tổ là đại quan của phản tặc, vậy thì phản tặc này có thể thành công đó. Chúng ta cũng đi theo tặc, sau này không thiếu vinh hoa phú quý.”
“Cha ngươi là chủ sự Lại bộ Văn tuyên ti,” Lý Thuần An cười lạnh nói, “Chức vị quan trọng như thế, ngươi dám theo tặc?”
Lý Mục Sinh thấp giọng nói: “Nơi này có tính mạng của toàn tộc, chỉ có thể… chỉ có thể có lỗi với cha.” Đột nhiên, Lý Mục Sinh kích động lên, “Năm ngoái ta đã phái gia nô đi kinh thành, cũng đã viết thư thỉnh cầu Tuần án Ngự sử Giang Tây, nhưng triều đình cũng không coi Triệu tặc là cái gi cả. Nếu như triều đình coi trọng thì đã sớm tiêu diệt rồi, Triệu tặc sao có thể kiêu ngạo như vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây