“Công tử Cố phát minh vật này, thật khiến người khác vỗ tay tán thưởng. Một chút kĩ năng vẽ tranh cũng không có mà vẫn có thể lấy bút than vẽ tranh.” Thôi Yên vừa nghiêng người rót rượu, vừa nịnh hót.
Tên nhà giàu bên cạnh tên Lí Mẫn Trung cười ha hả: “Cô Thôi đây là đang mắng người sao, những người như bọn ta chỉ phát minh vật vô dụng. Những thứ hữu dụng chỉ có thể được thợ phát minh thôi. Cô nói Cố huynh phát minh thứ hữu dụng, thì hắn đã là thợ rồi.”
“Đúng đúng, phạt ba ly rượu!” Mọi người lập tức ồn ào.
“Tiểu nữ nói sai, tự mình phạt rượu.” Thôi Yên uống liền ba ly, rồi nói tiếp: “Phát minh của các vị công tử có lẽ vô dụng trong hiện tại, trăm năm sau lại vang danh thiên hạ cũng không chừng.”
“Ha ha ha, sợ là để lại trò cười cho thiên hạ.” Mọi người cười to lần thứ hai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây