Một vị quan liêm chính phụ trách việc theo dõi nói: “Khi đó ta thuê một chiếc xe ngựa, đi theo sau hắn khoảng ba bốn trượng. Lúc xe ngựa của nhà họ Trần đến khúc cua, ta không phát hiện điều gì bất thường, đến khi ta cũng cua vào khúc cua, cũng không thấy có người lên xe.'
Tào Bổn Thục nói: “Ngươi cách hắn ba bốn trượng, tức là thời gian từ lúc người lạ kia nhảy lên đuôi xe, đến lúc ngồi vào trong xe ngựa, chắc chắn không vượt quá nửa phút.”
“Cần gì đến nửa phút, nhiều lắm là mười mấy giây!” Quan liêm chính nói. Hải Đường cũng nói theo: “Công tử mở cửa rất nhanh, như là đã hẹn trước.” Tào Bổn Thục lập tức đến cửa hàng gần đó để hỏi xem có ai nhìn thấy không. Kết quả vẫn không thu hoạch được gì, đã qua một đoạn thời gian, cho dù có nhìn thấy cũng đã quên. Quan liêm chính đột nhiên nói: “Lúc ấy xe ngựa mà ta thuê suýt thì đụng phải một chiếc kiệu cáng tre tại khúc cua! Có lẽ hai kiệu phu khiêng cáng tre thấy được người trên xe.”
Tào Bổn Thục lập tức hạ lệnh tìm kiệu phu khiêng cáng tre trong thành. Phương pháp này quả nhiên hữu dụng, có hai kiệu phu đứng ra, nói rằng lúc ấy bọn họ đúng là có nhìn thấy.
Tào Bổn Thục hỏi: “Đã qua nhiều ngày như vậy, sao các ngươi vẫn nhớ rõ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây