Kiềm nén nửa ngày, Tào Bổn Thục hỏi lại: “Sao ngươi không nói, Đông Ngô Lục Tốn là tổ tiên của ngươi luôn đi, để ta nể mặt Tôn Quyền mà xử lý nhẹ nhàng?” Lục Quảng lẩm bẩm: “Chiêu hầu (Lục Tốn) quả thật là tổ tiên của nhà ta.”
Tào Bổn Thục cũng chẳng muốn nhiều lời, trực tiếp hỏi: “Nói đi, có phải ngươi đã bán những hàng hóa không cánh mà bay trong sổ ra ngước ngoài rồi không? Nếu là bán ra nước ngoài, thì làm thế nào để Thị Bạc Ty cho qua?”
Lục Quảng vẫn còn mạnh miệng: “Đều được phân phối tại Thượng Hải.”
“Phân phối tại Thượng Hải thì cũng phải có một địa điểm.” Tào Bổn Thục nói, “Là bán cho hiệu buôn nào, hay là bán cho người dân tại cửa hàng của mình, ngươi nói ra xem nào, để ta từ từ kiểm tra sổ sách.” Lục Quảng nói: “Bán cho người dân.”
Tào Bổn Thục tức đến bật cười “Mua tơ thô từ Tứ Xuyên xa xôi bán cho người dân ở Thượng Hải, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?” Lục Quảng sửng sốt, không nói nên lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây