Cứ mỗi mười dặm là lại có một trạm nhỏ, sáu mươi dặm thì có một trạm lớn, đường tiếp tế dài đến hơn ngàn lí. Khu địa hình này còn là địa khu cao nguyên, cho 5000 chính binh làm hậu cần dân phu, số người đạt hơn bốn mươi ngàn, ngoài ra còn có mấy chục ngàn la ngựa.
Mã Hoành Kiệt dùng ốm nhòm quan sát tình huống, ngay sau đó xúc động: “Tướng địch… Rất có can đảm.”
Trong 14000 quân Tây Tạng dưới quyền Nam Sắc, chỉ có hơn ngàn người là được khoác thiết giáp, người được mặc áo giáp thì chưa tới ba ngàn. Những người còn lại thì sao? Trên người thì mặc quần áo vải, trên lưng đeo một cái khiên (có thể coi như nón lá đội trên đầu), vũ khí duy nhất chính là trường thương trong tay.
Đối với những binh lính được trang bị thiết giáp, khôi giáp của họ cũng rất mộc mạc, chỉ nửa thân trên quan trọng là được trang bị giáp sắt.
Vậy nhưng Nam Sắc vẫn vô cùng tự tin, quân Hán có rất ít kỵ binh, hắn lại chỉ sợ mỗi kỵ binh. Về phần bộ binh, có là ai hắn cũng không sợ, những người ngoại lai này chỉ cần bị kích động cho chạy tán loạn, tên nào cũng sẽ mệt mỏi thở hồng hộc, thậm chí chạy đến mức bỏ mạng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây