Ngô Dũng càng đánh càng hăng, hắn cũng không giết binh mà chỉ giết kẻ làm quan. Một đống người nằm trên đất, còn có người vẫn chưa chết hẳn, phàm là người còn đang nhúc nhích, đều không trốn thoát được một thương của Ngô Dũng
Đúng là sảng khoái, cả người Ngô Dũng nhẹ nhàng vui vẻ, cảm thấy hai mươi năm trước đã sống uổng phí.
Hôm nay như thế này, mới được xem như là con người, trước kia chỉ là súc vật.
“Giết!”
Hai mắt Ngô Dũng đỏ ngầu, lao về phía binh lính thủ thành, thậm chí quên cả sợ hãi và cái chết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây