“Hứa đạo hữu, ngươi chung đội với Cô Xạ Tiên Tử nhé?”
Hứa Ứng đáp ứng.
Bồng Lai Tiên Chủ điểm danh chư tiên để bọn họ hành động theo nhóm, ân cần dặn dò: “Ma Vực cực kỳ nguy hiểm, chư vị phải thật cẩn thận.”
Lão lấy ra từng tấm ngọc bội, giao cho đám người rồi nói: “Các ngươi cầm ngọc phù này là có thể giữ được cảnh giới tiên nhân. Không được để ngọc phù nát, sẽ từ tiên hóa phàm.”
Cô Xạ Tiên Tử cũng nhận lấy một tấm.
Đám người ai nấy bay ra khỏi Bồng Lai Tiên Chủ, Viên Thiên Cương lướt qua bên cạnh Hứa Ứng, truyền âm nói: “Coi chừng.”
Hứa Ứng mỉm cười, cùng Cô Xạ Tiên Tử bước ra.
Bồng Lai Tiên Chủ đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, ánh mắt nhấp nháy, hạ giọng nói: “Nếu ngươi chỉ chế tạo đống cột hoa biểu này chứ không tế luyện, ta còn có thể tha thứ cho ngươi. Bây giờ ngươi tế luyện, đảo khách thành chủ, khiến ta rất khó xử lý...”
Giọng nói của Thần bà từ xa vọng lai, cười nói: “Mười lăm ngàn năm trước, ngươi có thể ám toán hai vợ chồng Hứa Ứng, chẳng lẽ lần này lại không dám ám toán?”
Bồng Lai Tiên Chủ hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm bất định nói: “Ngươi giúp hắn phá giải ký ức đời đầu?”
Thần bà mỉm cười đáp: “Ta nào dám? Ta mà thả ma vương này ra, chỉ sợ đế quân sẽ vận dụng Tử U minh đao của mình chém chết ta!”
Bồng Lai Tiên Chủ cười ha hả nói: “Cô Xạ Tiên Tử đang ở bên cạnh hắn, sao ta lại giết hắn được? Thế chẳng phải giết cả Cô Xạ Tiên Tử à? Thần bà, ngươi dùng lòng tiểu nhân của mình đo dạ quân tử của ta rồi!”
Thần bà cười mà không nói.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hứa Ứng và Cô Xạ Tiên Tử đi sóng vai nhau, đột nhiên cười nói: “Tiên tử, ngươi có biết nắm giữ Thiên đạo hoàn chỉnh, lại có Bồng Lai tiên cảnh giúp sức, thi triển hóa thân Thiên đạo sẽ có uy lực mạnh mẽ nhường nào không?”
Cô Xạ Tiên Tử lắc đầu nói: “Ta không biết. Ngươi biết à?”
“Ta cũng không biết.”
Hứa Ứng cười nói: “Nhưng chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
Bồng Lai Tiên Chủ nhìn chằm chằm vào đầm nước trước mặt, mặt nước thanh tịnh, bằng phẳng không gợn sóng. Hình ảnh Hứa Ứng và Cô Xạ Tiên Tử đột nhiên xuất hiện trong mặt nước.
“Các ngươi vẫn còn cười, chẳng bao lâu nữa các ngươi có khóc cũng chẳng khóc thành tiếng được.”
Bồng Lai Tiên Chủ nhìn bóng dáng hai người, lại nhìn từng cây hoa Hoa Biểu Thiên Trụ sừng sững giữa thiên địa, hạ giọng nói: “Bồng Lai chỉ có thể có một chủ nhân. Chủ nhân đó cũng chỉ có thể là ta! Đợi khi các ngươi đi xa một chút, xa hơn chút nữa, ta không muốn bị người khác nhìn thấy các ngươi chết trong tay ta! Hả?”
Lão đột nhiên nhìn thấy trong mặt nước có vài tiên nhân chuyển hướng, không theo lộ trình đã sắp đặt trước mà bám theo Hứa Ứng và Cô Xạ Tiên Tử, không khỏi kinh ngạc.
“Rốt cuộc bảy đứa dở hơi này định làm trò gì vậy?”
Bồng Lai Tiên Chủ không khỏi tức giận, bảy người kia chính là Nhan Vũ và sáu vị Bồng Lai các chủ khác!
Vốn dĩ tuyến đường của bảy người này khác với Hứa Ứng nhưng giờ phút này lại thay đường cũ, đuổi theo Hứa Ứng và Cô Xạ, làm rối loạn kế hoạch của Bồng Lai Tiên Chủ!
“Thôi, giết hai tên là giết, giết chín tên cũng là giết. Làm cho sạch sẽ một chút rồi đổ lên đầu lũ ma đạo tặc tử là được.”
Lão ngồi ngay ngắn, lẳng lặng chờ thời cơ.
Cô Xạ Tiên Tử vội vội vàng vàng quan sát chuỗi nhân quả trên người mình, có vẻ thất hồn lạc phách.
“Chạy trốn, có nên nhân cơ hội hiện tại chạy trốn không...” Trong đầu vị tiên tử này lại nghĩ chuyện khác.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời của đại thế giới Nguyên Sơ có đủ loại đường cong, như có người dùng bút vẽ từng vệt lên bầu trời, chia đại thế giới Nguyên Sơ thành những hình dạng khác biệt.
Cảnh tượng này trở thành phong cảnh đặc biệt của đại thế giới Nguyên Sơ.
“Chắc là dị tượng do Ma Vực xâm lấn tạo thành! Những đường cong kia là thiên địa đại đạo khác biệt xung đột với nhau gây ra!”
Hứa Ứng lập tức nổi hứng, quan sát cẩn thận biến hóa khi ngoại đạo xâm lấn.
Y còn chứng kiến một số sinh vật bị ma khí ô nhiễm, khác với sinh vật bình thường, trên người xuất hiện hoa văn kỳ lạ, kết cấu của hoa văn rất quái dị, cứ như mọc từ trong ra ngoài.
“Hứa đạo hữu, ta cảm thấy chúng ta nên chạy trốn.”
Cô Xạ Tiên Tử dốc hết dũng khí, quyết tâm kéo y nhập bọn cùng chạy trốn: “Ta luôn cảm thấy Tiên Chủ bảo hai người chúng ta lập nhóm đến đây là không có ý tốt. Lần trước chúng ta tìm kiếm kẻ thù đã tìm tới đầu hắn. Tuy ta đã lừa gạt nhưng khó mà đảm bảo hắn có nghi kỵ không.”
Hứa Ứng dừng bước, quan sát biến hóa của động thực vật tạo thành khi Ma Vực xâm lấn, nghe vậy bật cười nói: “Tiên tử, cô đa nghi quá rồi, Tiên Chủ quang minh lỗi lạc, người đầy chính khí, ta thấy hắn không phải loại người như vậy đâu. Nếu hắn không có ý tốt, sao lại phái ta và cô đi chung một chỗ?”