Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 671: Thiên đạo hoàn chỉnh 1

Chương Trước Chương Tiếp

Hứa Ứng dần dần tỉnh lại, lúc mở mắt ra Bồng Lai tiên cảnh đã là ban đêm, sắc trời bên ngoài đã tối.

Trong Bồng Hồ điện vẫn sáng rực, bên ngoài lại là đêm đen như mực.

Chẳng biết từ lúc nào bầu trời đã đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách vang lên, nước mưa chảy theo mái hiên Bồng Hồ điện đổ xuống. Hứa Ứng mượn ánh sáng trong điện quan sát, chỉ thấy nước mưa rơi xuống đất, mỗi giọt mưa tan thành bọt nước.

“Hứa công tử suy nghĩ gì vậy?” Sương mù chậm rãi nhạt dần, gương mặt Thần bà xuất hiện trong làn khói, gương mặt thường thường được làn sương mù yểm trợ, thần bí như cổ thần.

Trong lòng Hứa Ứng, Thần bà thâm sâu khôn lường, là tồn tại có thể sánh vai với Bắc âm, Đông Nhạc, thậm chí còn hơn!

“Nhớ tới ký ức trong kiếp sống với Yến Bảo Nhi, trong lúc nhất thời khó mà ổn định tâm thần.”

Hứa Ứng nhìn nước mưa ngoài của sổ, một lúc lâu sau tâm cảnh mới trấn định, nói với Thần bà: “Còn phải nhờ Thần bà ra tay giúp ta mở được càng nhiều phong ấn ký ức.”

Thần bà lắc đầu nói: “Bắc Đế mà chỉ có thể giúp ngươi mở phong ấn mấy ngàn năm, ta nào có năng lực lớn như vậy? Hứa công tử, mở phong ấn tới như hiện tại đã là cực hạn của ta rồi.”

Hứa Ứng lại không tin.

Trong trí nhớ kiếp sống bên Yến Bảo Nhi, thậm chí Thần bà khiến y thấy hình ảnh kiếp thứ nhất, cứ như đích thân trải qua.

Nếu khi đó Thần bà chỉ có thể mở được một phần ký ức của y, sao mười lăm ngàn năm sau lại không mở được?

“Thần bà, Tiên Chủ bảo ta giúp hắn tu bổ Thiên đạo Bồng Lai, nếu ngươi không mở phong ấn chẳng phải vi phạm mệnh lệnh Tiên Chủ à?”

Hứa Ứng cười nói: “Huống chi ta bổ sung Thiên đạo Bồng Lai sẽ có lợi cho tất cả tiên nhân Bồng Lai các ngươi.”

Thần bà lắc đầu cười nói: “Ngươi có lôi Tiên Chủ ra dọa cũng vô dụng. Ta tới Bồng Lai sớm hơn Tiên Chủ nhiều, chút tâm tư nhỏ nhoi của hắn không lừa được ta đâu. Bồng Lai chưa rơi vào tay hắn thì ta đã là tiên nhân ở nơi này rồi.”

Hứa Ứng trong lòng máy động, nhìn cô một cái thật lâu.

“Theo như tin tức của Từ Phúc, Bồng Lai là Hứa Ứng đem từ Tiên giới xuống hạ giới. Đi cùng Bồng Lai còn có hai tòa tiên sơn Phương Trượng và Doanh Châu.”

Y nháy mắt mấy cái: “Kiếp thứ nhất của ta chiến bại khi đánh tan thiên lộ, cảnh giới động thiên đều bị chia cắt. Có lẽ Bồng Lai tiên sơn cũng rơi vào tay Tiên Chủ vào lúc đó.”

Điều này lại rất kỳ lạ.

“Bồng Lai tiên sơn là ta mang từ Tiên giới xuống, Thần bà nói cô ta tới Bồng Lai còn sớm hơn Tiên Chủ, thế chẳng phải khi ta mang Bồng Lai từ Tiên giới xuống, cô ta đã ở trên Bồng Lai tiên sơn rồi?’

Hứa Ứng nghi hoặc, trong làn sương khói Thần bà mỉm cười nhìn y, giữa làn sương khói mờ ảo gương mặt khi ẩn khi hiện.

“Chẳng lẽ ta đưa cô ấy từ Tiên giới xuống hạ giới?”

Hứa Ứng nghĩ mãi mà không ra, thử dò xét: “ Thần bà, ta nhớ ngươi gọi ta là nhóc họ Hứa. Chỉ có một số tồn tại cổ xưa quen biết ta mới dùng cách gọi này. Ta cứ cảm thấy quan hệ giữa chúng ta rất sâu xa.”

Thần bà cười nói: “Nhóc họ Hứa là một cách xưng hô, dùng cách xưng hô này để suy đoán thân phận thì có phần hơi lỗ mãng. Hứa công tử, ta biết một số chuyện của ngươi nhưng dựa vào pháp lực của ta còn chưa đủ để mở phong ấn cho ngươi. Có người pháp lực cao hơn ta, có thể mở được càng nhiều phong ấn.”

Hứa Ứng trong lòng máy động, truy hỏi: “Người này là ai? Ta phải làm sao để tìm ra người này?”

Gương mặt Thần bà dần dần ẩn trong làn sương khói, tiếng nói cũng vang lên sâu trong sương mù, càng ngày càng xa xăm: “Ngươi không cần tìm, hắn đang tìm ngươi, không bao lâu sau các ngươi sẽ gặp mặt.”

Hứa Ứng vội vàng đứng dậy dò hỏi: “Người này là ai?”

Trong Bồng Hồ điện sương mờ ảo, đã không thấy tung tích Thần bà.

“Hứa công tử, gia sư đã đi rồi.”

Ngoài điện, Viên Thiên Cương cầm một cây dù, có vẻ chờ đợi đã lâu: “Ta đưa ngươi về.”

Hứa Ứng đi ra khỏi Bồng Hồ điện, Viên Thiên Cương sánh vai đi cùng y, ra bên ngoài Di Đà tự. Hứa Ứng quay đầu nhìn về phía Bồng Hồ điện, chỉ thấy sương khói ở nơi đó tan đi, không còn bóng dáng. Y lên tiếng khen ngợi: “Thần bà thần cơ diệu toán, thật khiến người ta khâm phục.”

Viên Thiên Cương cũng bái phục từ tận đáy lòng nói: “Vì vậy mấy ngày nay ta theo Thần bà học tập, được lợi rất nhiều.”

Hứa Ứng cười nói: “Luyện khí sĩ tu luyện na pháp rất khó, tu thành nguyên thần là khó mà mở được bí tàng. Nhưng na tiên tu luyện công pháp luyện khí lại không chút trở ngại. Viên tiên sinh, chỗ ta có một môn tổ pháp trong na pháp cho ngươi.”

Y lấy ra một thẻ ngọc, tặng cho Viên Thiên Cương.

Viên Thiên Cương nhận lấy thẻ ngọc, âm thầm dùng thần thức truyền âm: “Không thể tin Tiên chủ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)