Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 663: Khởi nguồn của ngụy tiên 3

Chương Trước Chương Tiếp

Một lúc lâu sau, Hứa Ứng mới ổn định lại tâm trạng hỏi: “Cô nói là, cô cũng không thấy gương mặt cha mẹ ta?”

Cô Xạ Tiên Tử gật đầu nói: “Cha mẹ ngươi cực kỳ cường đại và mẫn cảm, ta men theo nhân quả tìm tới, lập tức bị phát hiện, đẩy thần thức của ta về.”

Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới chuyện trong một ngày nọ.

Đó là rất nhiều năm trước, Chu Tề Vân vẫn còn tại nhân thế, Phượng Tiên Nhi muốn báo đáp ân tình của Hứa Ứng nên dùng hào quang bảy màu của bản thân luyện thành một mặt gương, lội ngược dòng tìm hiểu vị trí của cha mẹ y.

Nương theo ký ức của Hứa Ứng, trong kính xuất hiện một cặp vợ chồng nông dân, ngẩng đầu nhìn từ trong kính ra ngoài kính.

Phượng Tiên Nhi cũng lội ngược dòng tìm hiểu, không ngờ gương mặt của cặp vợ chồng kia không ngừng biến hóa, dùng diện mạo của cha mẹ Hứa Ứng trong các kiếp để thay thế, che giấu bản thân!

Trong gương, khu đất Hứa gia không ngừng sụp đổ, núi sông liên tiếp đổi thay.

Gương mặt cha mẹ Hứa Ứng cũng không ngừng thay đổi, không lộ mặt thật, tới lúc sau thậm chí hai vợ chồng nông dân như muốn chui khỏi gương ra ngoài thế giới thật!

May là Phượng Tiên Nhi ra tay kịp thời, hủy tấm gương bảy màu, cặp vợ chồng nông dân quái dị đáng sợ mới không xâm nhập thành công.

Sau đó Hứa Ứng phân tích, cảm thấy thực lực của hai vợ chồng nông dân đó cường đại tới mức khủng khiếp, có lẽ là một phần phong ấn của mình.

Nhưng bây giờ y không dám khẳng định.

Vì trong Vọng Hương đài y đã thấy cảnh khu đất Hứa gia ở Côn Lôn, nhưng vẫn không nhớ được gương mặt cha mẹ!

Bây giờ Cô Xạ Tiên Tử cũng nói không cách nào thấy gương mặt cha mẹ y, khiến trong đầu Hứa Ứng đột nhiên nổi lên một suy nghĩ: Rốt cuộc là kẻ địch bố trí phong ấn không cho y thấy gương mặt thật của cha mẹ, hay là cha mẹ hắn tự phong ấn?

Thậm chí Hứa Ứng còn nghi ngờ, cặp nông dân mà Phượng Tiên Nhi dùng thần kính bảy màu soi ra chính là cha mẹ mình!

Lúc đó người định xâm lấn hiện thế, đe dọa Phượng Tiên Nhi chính là cha mẹ mình!

Thậm chí trong Vọng Hương đài, Hứa Ứng liên tục quên đi gương mặt cha mẹ, cũng do phong ấn mà cha mẹ lưu lại trong đầu y, cố sát ý xóa bỏ ký ức phương diện này!

Nhưng vì sao bọn họ lại phong ấn trí nhớ của mình về họ?

“Hứa công tử?’

Cô Xạ Tiên Tử vẫy nhẹ tay trước mặt y, vốn dĩ cô gọi Hứa Ứng là đạo hữu, nhưng sau lần tìm kiếm nhân quả này cô lại vô tình thay đổi cách xưng hô của Hứa Ứng.

Hứa Ứng khôi phục tinh thần, cười nói: “Tiên tử cứ gọi ta là A Ứng thôi, ta còn có việc, không quấy rầy tiên tử thanh tu nữa.”

Cô Xạ Tiên Tử cảm thấy cực kỳ khó xử, vốn định giữ y lại tăng thêm dũng khí cho mình nhưng lại thấy người này đắc tội với nhiều cường địch như vậy, giữ lại chưa chắc đã tăng được dũng khí, chỉ e mình chết càng nhanh.

Hứa Ứng ra khỏi phòng, đột nhiên dừng bước nói: “Tiên tử, Thần bà là người ra sao?”

Cô Xạ Tiên Tử lắc đầu nói: “Tất cả thuật số trên thế giới đều khó mà thoát khỏi luật nhân quả, đâu thể nào tự nhiên thấy rõ quá khứ tương lai? Ta không thấy Thần bà dùng quẻ bói tính toán phù văn tiên đạo, có thể thấy thuật số của Thần bà chắc chỉ là giả thần giả quỷ.”

Hứa Ứng thấy cô rất có thành kiến với Thần bà, thầm nghĩ: “Viên tiên sinh theo Thần bà học coi bói, chẳng bằng nhờ Viên tiên sinh dẫn đường.’

Y mới bước ra ngoài lại thấy trên tiên sơn tinh xảo cỡ ba thước vuông kia, trước gian phòng như lồng bồ câu, có bảy người tí hôm nay cao cỡ ba tấc đang đứng đó, dẫn đầu chính là sư tổ Bồng Lai các, Nhan Vũ.

Sau người còn lại chắc là các đời các chủ Bồng Lai các phi thăng đến đây!

“Hứa công tử!”

Nhan Vũ sư tổ ngoắc tay với Hứa Ứng, cười nói: “Chúng ta đều là người xuất thân từ thế giới Nguyên Thú, sao không tới Bồng Lai tiên các của chúng ta ngồi chơi?”

“Đúng vậy!”

Đám Bồng Lai các chủ kia cười sảng khoái, rối rít nói: “Chỗ chúng ta có rượu, còn có mỹ nhân.”

Một vị Bồng Lai nữ các chủ nói: “Ta chính là mỹ nhân đây! Ta vì ngài hồng tụ thiêm hương, nâng chén tận hoan, uống ba ngày ba đêm, không say không về!”

Bọn họ nhiệt tình mời chào, Hứa Ứng khổ sở nói: “Các vị đạo hữu, Tiên Chủ mời ta tu bổ Thiên đạo của Bồng Lai, ta phải tới đó. Đúng rồi, các chủ hiện tại của Bồng Lai các Loạn Tinh Hải cũng đang trên đường đuổi tới, sắp đến nơi rồi.”

Như vậy sư tổ kinh ngạc nói: “Thằng nhóc thối ấy tới đây làm gì? Nó gánh vác sứ mệnh phục hưng Bồng Lai các, chẳng lẽ lại bỏ mặc không làm, phi thăng Bồng Lai? Đồ khốn kiếp!”

Sáu vị Bồng Lai các chủ đồng thời nổi giận, nữ các chủ mắng: “Đúng là con cháu bất hiếu, tuổi trẻ đã muốn chạy đi hưởng phúc! Sư tổ chúng ta không có chí khí, không kiếm được tiên sơn lớn, chỉ có thể chen nhau trong tiên sơn nhỏ này, nếu hắn tới còn chẳng chen nổi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)