Đệ Cửu Tiên Vương nói: “Nếu con gặp cô nương họ Hoa, ngươi đừng coi thường cô ta. Hoa gia đoạt được động thiên Hoàng Đình, thần thức cường đại, lại có Thập Nhị Trọng Lâu trên tay, cực kỳ lợi hại. Tuy mọi người cùng sống trong Quỷ Khư, nhưng Hoa gia cũng nhìn chằm chằm vào bảo vật nhà ta, không thể không đề phòng.”
Nạp Lan Đô nghe vậy có vẻ kích động, hiển nhiên không phục Hoa Thác Ảnh.
Đệ Cửu Tiên Vương nói: “Con đi đi.”
Nạp Lan Đô xoay người ra khỏi Thiên Dương điện, phi thân lên, rời khỏi Vong Ưu cung, bay ra Diệp Thúy cốc, đi tới thiên ngoại. Chỉ thấy Diệp Thúy cốc tiên khí tụ tập, chim hót hoa nở, rực rỡ lộng lẫy. Ngoài cốc, thiên địa toàn một màu ngoại đạo ô nhiễm, núi non đầy xương cốt, hoặc lớn hoặc nhỏ, không biết của quái vật gì.
Giữa những thi thể có máu thịt trườn lên xương cốt như mãng xà, chậm rãi di động.
Còn có huyết dịch tanh hôi chảy trong sông, nổi lên từng bọt khí, mỗi lần nổ tung là lại có tàn hồn vặn vẹo bay ra khỏi bọt khí.
Vùng thiên địa này, khủng khiếp dữ tợn.
Đại thế giới Nguyên Sơ.
Cuối cùng thuyền lầu Bồng Lai cũng bám theo Bồng Lai tiên sơn đi tới đại lục Nguyên Sơ. Con thuyền chạy tới nơi này là cập bờ dừng lại, không cách nào chạy trên bờ.
Loạn Tinh Hải thẹn thùng nói: “Sư tổ nhà ta chế tạo chiếc thuyền này không thể đi trên lục địa, chỉ có thể chạy trong biển.”
Ngoan Thất xuống thuyền nhìn đại lục Nguyên Sơ, chỉ thấy dãy núi mênh mông bát ngát, muốn tìm thấy một tòa tiên sơn ở nơi này cũng chẳng dễ dàng gì. Nơi này quá lớn, còn khổng lồ hơn cả thế giới Nguyên Thú!
“Không thể chạy trên đất, thế có bay được không?” Quả chuông dò hỏi.
“Cũng không bay được.” Lâm các chủ nói.
Quả chuông cả giận nói: “Cái thuyền này không đi trên lục địa được cũng chẳng bay trên trời được, hóa ra chỉ là thuyền xuông!”
Lâm các chủ giải thích thay các sư tổ nhà mình: “Tuy không thể bay nhưng có thể đi trên mặt nước, có thể thấy vẫn hữu dụng.”
Bọn họ còn đang cãi vã, đột nhiên một con sông lớn đột nhiên xuất hiện, nâng thuyền lầu Bồng Lai lên, con sông chảy trên không trung, thuyền lầu Bồng Lai chạy trên mặt sông, dần dần tăng tốc.
Lúc này đám người Ngoan Thất, Lâm các chủ mới ngừng cãi vã, chỉ thấy thuyền lầu chạy trên không trung, tiếp tục đuổi theo Bồng Lai tiên sơn.
Con sông này chính là Tương Giang, Sở Tương Tương thi triển pháp thuật, con sông dài trên không trung thuận theo hướng thuyền lầu Bồng Lai không ngừng chạy thẳng tới, tốc độ không chậm.
“Các ngươi có phát hiện ra không?”
Sở Tương Tương đột nhiên nói: “Thiên địa đại đạo của vùng đất này có vẻ dị thường.”
Đám người Ngoan Thất cũng phát hiện ra thiên địa đại đạo của nơi này không đúng, đại đạo của vùng thiên địa này ngoài Thiên đạo bình thường ra còn có đại đạo dị chủng không nằm trong Thiên đạo!
“Là hỗn tạp của Thiên đạo và Ngoại đạo à?” Lâm các chủ dò hỏi.
Sở Tương Tương sắc mặt nghiêm nghị lắc đầu nói: “Không phải hỗn tạp mà giống như xâm lấn.”
Hỗn tạp là hai loại thiên địa đại đạo khác biệt hòa làm một thể, còn thiên địa đại đạo trong đại thế giới Nguyên Sơ không tương dung, tách biệt rất rõ với nhau.
Hiển nhiên đây là một đợt xâm lấn!
“Mọi người cẩn thận.”
Sở Tương Tương sắc mặt nghiêm nghị nói: “Có lẽ Bồng Lai tiên sơn đang đi tới một nơi cực kỳ nguy hiểm!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trên Bồng Lai tiên sơn, Cô Xạ Tiên Tử mở bàn tay Hứa Ứng ra, không phát hiện nguyền rủa hắc liên, u oán thở dài một tiếng.
Bây giờ cô trốn cũng không được, không trốn cũng chẳng xong, tình thế khó xử.
Hứa Ứng cười nói: “Trên Bồng Lai tiên sơn có đến mấy trăm tiên nhân, chẳng lẽ Tiên Chủ lại đi giết cô trước mặt mọi người hay sao?”
Ánh mắt Cô Xạ Tiên Tử sáng bừng lên: “Ngươi nói là hắn không dám giết chết ta trước mặt mọi người?’
Hứa Ứng nói: “Nhưng có thể lén lút giết ngươi. Hoặc phái ngươi ra ngoài, đẩy ngươi vào vòng vây, sau đó trúng tên anh dũng hi sinh, đại loại thế.”
Cô Xạ Tiên Tử hồn bay phách lạc.
Hứa Ứng không trêu cô tiếp, cười nói: “Nhưng cũng không tới mức ra tay ngay bây giờ. Nếu bây giờ cô đi luôn, ngược lại cho hắn cơ hội.’
Cô Xạ Tiên Tử nghe vậy đành bỏ ý định chạy trốn, nói: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa, khi ta chỉnh lý nhân quả cho ngươi, phát hiện cha mẹ ngươi vẫn tại nhân thế.”
“Cái gì?’
Hứa Ứng đầu óc chấn động, Cô Xạ Tiên Tử thuật lại phát hiện của mình, nói: “Ta cũng không biết mình tìm được phụ thân hay mẫu thân của ngươi, cực kỳ cường đại, khiến trước mắt ta trắng xóa như tuyết, không cách nào thấy được gương mặt người này, thần thức lại trở về khởi đầu.”
Hứa Ứng ngây ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau hai hàng lệ chảy xuống mặt.
“Ta tưởng trên đời này ta đã không còn người thân...”
Giọng nói của y khàn khàn, trong lòng vui vẻ tới khó tả, nhưng lại hóa thành nước mắt chảy xuống, không kiềm nổi cảm xúc.