Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 658: Tiên tử chạy trốn trong đêm 1

Chương Trước Chương Tiếp

Hóa thân Thiên đạo của Hứa Ứng xuất chưởng đánh bay hắn, xương cốt Diệp Diễm đứt lìa, ho ra máu liên tục, kêu rên: “Tiên Chủ! Ngài đã hứa với ta sẽ hóa giải ân oán giữa ta và hắn! Tiên Chủ!”

Hắn vừa dứt lời lại thấy dưới chân xuất hiện một vực sâu, vạn đạo im ắng, như chôn cất tất cả đại đạo, là nơi chung kết của tất cả đại đạo!

Vực sâu này vừa xuất hiện, Diệp Diễm không khống chế được mình rơi thẳng xuống.

Trong lòng hắn cực kỳ khủng hoảng, phát động tất cả pháp lực cố bay ra ngoài, nhưng các loại thiên địa đại đạo trong người đều im lặng, không tạo được uy lực gì.

“Tiên Chủ!’ Hắn phát ra tiếng kêu thảm cuối cùng rồi ngã vào vực sâu.

Lúc này sau lưng Hứa Ứng bỗng vang lên một giọng nói trầm trầm tang thương, tán thưởng nói: “Trận chiến ở thiên lộ đã kinh động cả tam giới, táng đạo sơ hiển vạn đạo tắt. Tất cả mọi người đều nói thần thông Táng Đạo Uyên mà xuất hiện, bất cứ thần thông tiên gia nào cũng mất tác dụng. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Hứa Ứng, lão hủ có thể xin tha...’

Hứa Ứng nắm chặt tay, lại vực sâu táng đạo ầm ầm khép kín, hóa thành một vết nứt không gian màu đen.

Trong vết nứt, máu tươi chảy ra ồ ạt.

Đó là máu của Diệp Diễm bị ép ra ngoài.

Bên trong vực sâu Táng Đạo ầm ầm rung động, như đang nghiền thành tro bụi!

Hứa Ứng xoay người, rầu rĩ nói: “Tiên Chủ, ngài nói chậm quá.”

Y mở bàn tay ra, lòng bàn tay loang lổ vết máu.

Trích Tiên Diệp Diễm, đã bị y bóp chết.

Trên chiếc thuyền Bồng Lai này, đã chết mất một người!

Cô Xạ Tiên Tử trừng mắt với Hứa Ứng một cái, nhưng gương mặt cô không có sức uy hiếp, ngược lại chỉ khiến người ta thấy xinh đẹp thêm.

“Chắc Diệp Diễm chết vì nguyền rủa này của ngươi. Hứa đạo hữu, nhân quả trên người ngươi quá nặng, muốn thành tiên phải thoát khỏi nhân quả trước mới có thể tránh được nhân kiếp. Không tránh nhân kiếp thì cho dù vượt qua Thiên kiếp cũng không cách nào phi thăng!”

Cô Xạ Tiên Tử nói: “Ta giúp ngươi hóa giải nhân quả, cũng coi như tăng cường đạo hạnh của ta.”

Hứa Ứng thấy cô dễ dàng phá giải nguyền rủa hắc liên , trong lòng khâm phục không thôi, cười nói: “Nếu cô phá giải được thì cứ ra tay. Ta cầu còn chẳng được.”

Thân hình Cô Xạ Tiên Tử bồng bềnh đứng dậy, dải lụa thắt lưng bay phất phới, đảo qua trước mặt Hứa Ứng nói: “Mời theo ta, tới cung của ta, ta cần pháp bảo tương trợ.”

Cô cưỡi gió bay đi, thân hình nghiêng về phía trước, dáng bay ưu nhã tới khó tả, không hề nhìn ra là vận dụng pháp thuật.

Hứa Ứng thầm khen: “Ta không có thuật ngự phong nhẹ nhàng thanh thoát như vậy.”

Cách bay lượn của y, hay nên nói là tung người nhảy lên, hóa thành một ánh cầu vồng, hay có lẽ là chạy bộ trên trời, bá đạo không gì sánh được, thậm chí không gian trước mặt cũng bị xé rách!

Nhưng thuật ngự phong của Cô Xạ Tiên Tử tinh diệu khó tả, y không học được.

Cô Xạ Tiên Tử ngụ trên một ngọn núi nhỏ tại không trung, nơi này không lớn, chỉ cỡ nửa mẫu, khá khiêm tốn. Gian nhà của vị tiên tử này khuếch trương khắp bốn phía, núi chỉ có nửa mẫu mà gian phòng phải cỡ một mẫu.

Hứa Ứng khá kinh ngạc nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy Bồng Lai tiên sơn vẫn có chỗ rất lớn, không tới mức không có chỗ xây phòng ốc, nhưng không biết vì sao tiên nhân vẫn ở trên tiểu tiên sơn như vậy.

Cô Xạ Tiên Tử có vẻ nhận ra nghi hoặc của y, nói: “Tiên sơn lớn nhỏ ra sao là dựa vào cống hiến của tiên nhân đối với Bồng Lai. Cống hiến lớn thì có thể ở trong tiên sơn lớn, cống hiến ít thì ở trong tiên sơn nhỏ. Tiên sơn lớn nhỏ khác biệt, từ đó nhận được tiên khí cũng khác biệt. Tiên sơn nhỏ lấy được ít tiên khí, tu luyện chậm một chút, tiên sơn lớn thì lấy được nhiều tiên khí, tu luyện cũng nhanh hơn nhiều.”

Hứa Ứng cực kỳ kinh ngạc, tuy cảm thấy không hợp lý nhưng Bồng Lai tiên cảnh phân chia như vậy cũng có vẻ không sai.

Cô Xạ Tiên Tử nói: “Ta giúp các tiên nhân khác hóa giải nhân quả nên mới kiếm được tiên sơn lớn như vậy. Ngươi nhìn bên kia đi.”

Hứa Ứng nhìn theo hướng ánh mắt cô, chỉ thấy ngọn tiên sơn kia còn nhỏ hơn nữa, chỉ cỡ ba thước vuông.

Nhưng tòa tiên sơn cỡ đó mà cũng xây một căn nhà nho nhỏ, đương nhiên cũng mở rộng khắp bốn phương tám hướng. Có điều cho dù có cố mở rộng cũng chẳng thể lớn nổi.

Đột nhiên tiên nhân trong tiên sơn kia như cảm ứng được ánh mắt của bọn họ, đi ra khỏi căn nhà, là một người tí hôm nay cao cỡ ba tấc, lắc người một cái rồi khôi phục kích cỡ bình thường.

Cô Xạ Tiên Tử vội vàng kéo tay Hứa Ứng vào nhà mình nói: “Đừng có nhìn hắn. Người này là các chủ Bồng Lai các ở thế giới Nguyên Thú, tên là Nhan Vũ, cực kỳ lắm mồm. Nếu nhìn hắn, khéo hắn tóm lấy ngươi nói mấy ngày mấy đêm liền!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)