Một lúc lâu say y mở mắt ra, lòng bàn chân tự có nguyên khí tuôn trào, hóa thành bảy phù văn lượn quanh người mình.
Y tồn tưởng ra mấy phù văn này, lập tức cảm giác được nơi sâu xa có một không gian thần bí kết nối với mình, có lẽ chính là Bồng Lai tiên cảnh.
“Nếu không chép lại phù văn tiếp dẫn của thuyền lầu Bồng Lai, chỉ e ta cũng bị lạc trong vùng biển này.”
Y đang định hành động thì đột nhiên thấy bầu trời của Ma Vực rung chuyển dữ dội, tiếp đó không trung nứt vỡ ra, một thân hình từ trên trời giáng xuống, bay về phía vùng biển này.
Vết nứt kia kéo từ đông sang tây, xé rách cả màn trời, tạo thành một vực sâu dài không biết bao nhiêu dặm, hai bên vực sâu là vách đá san sát, sâm nghiêm hiểm trở!
“Quỷ Khư?”
Hứa Ứng thầm giật mình, lập tức giải trừ phù văn tiếp dẫn tới Bồng Lai tiên cảnh, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ người tới là Hoa Thác Ảnh? Pháp bảo của cô ta là Thập Nhị Trọng Lâu, chắc là pháp bảo chế từ cảnh giới Trọng Lâu của ta!”
Giọng nói của một thiếu niên vang lên, cất cao giọng nói: “Đồ Ngục Vương, gia sư lệnh cho ta tới mời Ngục Vương làm khách, nói là phát hiện tung tích của Bồng Lai tiên cảnh. Đồ Ngục Vương?’
Hứa Ứng đứng trên mặt biển, chỉ thấy người tới không phải Hoa Thác Ảnh mà là một thiếu niên trắng trẻo dung mạo anh tuấn, đầu đội thúc phát xích kim quan, khảm một viên phỉ thúymàu xanh lớn bằng quả trứng gà, người mặc hoa phục, chân đạp thanh đoán triều ngoa.
Thiếu niên mặc hoa phục kia đảo mắt qua mặt biển, lại gọi hai tiếng nhưng không tìm được Đồ Ngục Vương, trong lòng đang lấy làm lạ.
Hắn đang định bỏ đi, đột nhiên chú ý thấy Hứa Ứng trên mặt biển, thoáng kinh ngạc.
Hứa Ứng mỉm cười ra hiệu, thiếu niên mặc hoa phục cũng mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng lại thấy buồn bực: “Người này trông thật hiền lành, hình như từng gặp ở đâu rồi.”
Hứa Ứng dò hỏi; “Vị huynh đài này tới từ Quỷ Khư? Xin hỏi sư thừa huynh đài?”
Thiếu niên mặc hoa phục không trả lời, nói: “Huynh đài, ngươi tới từ Ma Vực? Là đệ tử của vị vương tôn nào?”
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Ta là đệ tử của Đồ Ngục Vương, tên là Ứng Thiếu Tông.”
Thiếu niên mặc hoa phục nói: “Tại hạ Nạp Lan Đô, gia sư Đệ Cửu Tiên Vương.”
Hứa Ứng chân thành nói: “Sư phụ ta Đồ Ngục Vương tới Thần Vực dự tiệc, không có nhà. Nạp Lan huynh đệ có chuyện gì thì ta có thể làm thay cho.”
Y mới nói đến đây đột nhiên trong biển vang lên tiếng ùng ục, cái đầu ma thần nhiều tay Đồ Ngục Vương nổi lên như ngọn núi nhỏ, gương mặt ngửa lên trời, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Thiếu niên mặc hoa phục Nạp Lan Đô nháy mắt mấy cái, nhìn cái đầu khổng lồ, lại nhìn sang Hứa Ứng.
Hứa Ứng mặt không đổi sắc, gương mặt hiền lành cười nói: “Sư phụ ta Đồ Ngục Vương luyện công tẩu hỏa nhập ma, cắt đầu của mình, thay mình nhận chết, chân thân không có gì đáng ngại. Tu vi của lão nhân gia cường đại không gì sánh được, cho dù mất một cái đầu cũng nhanh chóng mọc lại.”
Đột nhiên nước biển dâng lên cuồn cuộn, từng khúc tay của Đồ Ngục Vương nổi lên mặt nước, tiếp đó thi thể khổng lồ của Ma thần này cũng xuất hiện.
Thiếu niên mặc hoa phục Nạp Lan Đô biến sắc, lặng lẽ lùi lại.
Hứa Ứng thở dài, sắc mặt hiền lành nói: “Nếu ta nói sư phụ ta Đồ Ngục Vương tu luyện Thiên Ma Giải Thể đại pháp, chắc chắn ngươi không tin đúng không?”
Nạp Lan Đô vừa lặng lẽ lùi lại vừa cười khanh khách nói: “Ứng sư huynh, ngươi nói gì ta cũng tin! Ta còn có việc, phải về bẩm báo sư phụ, không quấy rầy nữa. Cáo từ, cáo từ!”
Hắn đột nhiên xoay người, định bay lên không trung!
Nhưng ngay lúc này thiên địa đại đạo trong phương viên mấy trăm dặm đột nhiên nghịch chuyển!
Thiên địa đại đạo trong Ma Vực vốn đã khác với thế giới bình thường, là Thiên đạo dị thường, lúc đầu chỉ có ma đạo và tiên đạo có thể vận hành, giờ phút này càn khôn nghịch chuyển, đại đạo càng rối loạn, ma đạo và tiên đạo cũng mất linh!
Đây chính là thần thông mà Hứa Ứng đời đầu đã sáng tạo ra, Nghịch Loạn Càn Khôn!
Nạp Lan Đô vốn đang bay lên trên, đang định trở lại Quỷ Khư, giờ phút này đại đạo nghịch loạn, lập tức cắm đầu xuống dưới, chỉ thấy trước mặt chính là bàn tay của Hứa Ứng đánh tới.
Hắn vội vàng đỡ đòn, ngay khoảnh khắc bàn tay hai người va chạm, sau lưng Hứa Ứng hiện lên tứ đại động thiên, soi sáng Thiên Ma hải!
Nạp Lan Đô đang định đỡ đòn, chợt thấy tứ đại động thiên sau lưng Hứa Ứng, trong lòng không khỏi kinh hãi: “Là động thiên na tổ! Hắn là Hứa Ứng, không phải Ứng Thiếu Tông! Đồ Ngục Vương bị hắn giết!”
Trong lòng hắn càng hoang mang, không buồn nghĩ ngợi lập tức tế ra pháp bảo mà Đệ Cửu Tiên Vương ban tặng.
Sau khi tế xong bảo vật này hắn mới nhớ ra lời căn dặn của sư phụ, nếu gặp Hứa Ứng, không được tế bảo vật này ra.
Nhưng lần trước y truy sát na tổ Na Lý, chui vào cõi âm, sau khi tìm được Na Lý là ra tay giao chiến, liều mạng lưỡng bại câu thương với Na Lý, kết quả lại bị chủ nhân Nê Hoàn cung đánh lén, thương tích càng nặng.
Tới giờ thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hẳn. Trong trạng thái này mà nghênh chiến với Hứa Ứng có tứ đại động thiên na tổ, chắc chắn sẽ chết rất nhanh, vì vậy hắn không thể tế ra pháp bảo.
Cho dù thế nào đi nữa, giữ được tính mạng rồi tính!
Chỉ thấy sau lưng hắn đột nhiên hiện ra một mảnh Dao Trì, sóng biếc vạn dặm, tiên quang lấp loáng, tỏa ra khí vận tiên gia, khiến pháp lực của hắn tăng lên nhanh chóng!
Pháp bảo, Tiên Đạo Dao Trì!
Khoảnh khắc bàn tay hai người va chạm, Nạp Lan Đô phát hiện pháp lực của Hứa Ứng kém hơn mình, trong lòng thoáng buông lỏng: “Phải rồi, trong lục đại động thiên na tổ, động thiên tăng cường pháp lực là Ngọc Trì, bị cô nương Hoa gia chiếm được. Nếu hắn đạt được động thiên Ngọc Trì và Hoàng Đình, bổ sung thiếu sót về pháp lực và thần thức, khéo ta còn không đỡ được một chiêu!”
Chưởng lực hai người giao phong, Nạp Lan Đô biến sắc, cảm giác được lực lượng thân thể áp đảo.
Lực lượng thân thể Hứa Ứng còn cường đại hơn cả Ma thần, thuận theo bàn tay đánh vào người hắn, khiến khu vực Hi Di của hắn chấn động, Ngũ Nhạc bị hất văng, Thiên Hà ngừng chảy, âm dương nhị khí rối loạn, nguyên thần cũng bị chấn động tới mức tan rã!
Thậm chí ngay cả pháp bảo Tiên Đạo Dao Trì cũng bị chấn động tới mức biển xao động, sóng lớn nổi khắp bốn phương!
Vết thương cũ trong cơ thể hắn còn chưa khỏi, lại bị quyền này tác dụng, dồn dập nổ tung!
Pháp lực của Nạp Lan Đô cũng lập tức xâm nhập thân thể Hứa Ứng, phá hoại cực lớn, nhưng ngay khoảnh khắc sau đã được sinh cơ bừng bừng từ động thiên Nê Hoàn cung chữa trị!
Nạp Lan Đô hộc máu ồ ạt, kêu lên một tiếng đau dớn, lập tức nhân cơ hội lực lượng vừa sa sút bay lên không trung, lao thẳng lên thiên ngoại!
Hứa Ứng cũng cảm nhận được sự cường đại của Nạp Lan Đô, tuyệt đối là mức độ cường giả trong số khách câu cá, tay lại có chí bảo, không nên liều mạng.
“Nhưng hình như món chí bảo của hắn có duyên với ta?”
Hứa Ứng quát lên như sấm, sải bước trên mặt biển, phất hai tay áo.