Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 651: Khách tới từ quỷ khư 2

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoan Thất tỉnh ngộ, lập tức cắm đuôi vào trong biển, nhanh chóng quẫy đuôi, thuyền lầu lập tức tăng tốc.

Bàn tay ma thần từ trên trời giáng xuống, sau lưng Hứa Ứng hiện lên từng động thiên rực rỡ xoay tròn, chiếu rọi hư không, soi sáng mặt biển, giơ tay phóng ra một luồng kiếm khí xé gió!

Ma huyết lập tức vẩy khắp bầu trời, kiếm quang chặt đứt cổ tay ma thần!

Năm xưa y không phải đối thủ của ma thần này, nhưng nay đã khác xưa!

Ma thần kia thò một tay khác tới, choang một tiếng đập nát kiếm quang của Hứa Ứng, hóa thành nắm đấm, đập xuống mặt biển cách đó trăm dặm, lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được!

Quyền này còn chưa đánh xuống, mặt biển đã bị ép lõm vào, thuyền lầu Bồng Lai lập tức bị ép tới tận đáy biển!

Nắm đấm như ngọn núi đã tới đỉnh đầu bọn họ, chuẩn bị nghiền nát cả thuyền lầu Bồng Lai lẫn tất cả mọi người trên thuyền.

Hứa Ứng bay lên không trung, hai đại động thiên Nê Hoàn Giáng Cung sau lưng điên cuồng vận hành, chỉ trong chớp mắt khí huyết và lực lượng cuồng bạo đã truyền thừa khắp toàn thân, xuất quyền đánh ra!

“Rầm!”

Bầu trời nổ tung, vô số mảnh xương vỡ bay tứ tung, nắm đấm của ma thần đánh xuống lại bị một quyền của Hứa Ứng đập vỡ, thuyền lầu Bồng Lai bị lực lượng của còn này ép tới mức rung lên răng rắc.

Ma thần kia kêu thảm, thân thể cúi gập, những cánh tay khác cũng vung quyền đánh tới, như từng ngọn núi màu đen đập xuống!

Cùng lúc đó, cánh tay cụt của hắn có máu thịt dâng lên, dưới nách lại có cánh tay mới sinh ra, đúng là thân thể bất tử!

Hắn vung quyền cực nhanh, thân thể khổng lồ là vậy nhưng quyền phong tạo thành từng ảo ảnh!

Hứa Ứng vẫn ở giữa không trung, đón đầu từng nắm tay như dãy núi đang điên cuồng đập xuống, từng quyền từng quyền đánh ra, tiếng nổ ầm ầm không dứt, chỉ trong khoảnh khắc ma thần kia đã gãy mất không biết bao nhiêu cánh tay!

Mới chưa được bao lâu mà y đã đánh gãy tất cả cánh tay của ma thần, nhân lúc máu thịt đang mọc ra, Hứa Ứng đột nhiên bay lên từ mũi thuyền, nhảy tới trước mặt ma thần cách đó hơn trăm dặm!

“Ong!”

Trên trán ma thần nhiều tay này lõm vào, sau đầu lập tức nổ tung, Hứa Ứng lao ra qua vết máu. Y vung quyền, thế quyền mang theo thân thể y đánh xuyên qua đầu ma thần nhiều tay này!

Lực lượng còn lại của quyền này khiến mặt biển dấy lên một cơn bão trải dài cả trăm dặm, chia cắt mặt biển!

Ma thần nhiều tay kia xoay người, một bàn tay vừa mọc ra nắm lấy người Hứa Ứng, giữ y trong lòng bàn tay, sắc mặt hung ác dữ tợn nói: “Hứa Ứng, ngươi không giữ lời hứa! Lừa gạt cả ma thần, dùng thân thể trả nợ...”

Hứa Ứng ngẩng đầu dò hỏi: “Những con tin ta để lại chỗ ngươi đâu?”

Trong lòng y dâng lên một chút hi vọng, hi vọng những người đó còn ở nhân thế.

“Sau khi ngươi đi, ta đã ăn thịt bọn chúng rồi! Ngươi tưởng các ngươi mang Phương Trượng tiên sơn tới thì ta sẽ tha cho các ngươi ư?”

Ma thần nhiều tay nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt tan rã, ngửa mặt ngã thẳng xuống, sinh cơ nhanh chóng trôi đi, giọng nói cũng càng ngày càng bé. “Ta đã nói rồi, con thuyền của các ngươi đã bị ta nguyền rủa, không ai trên đó sống sót được. Thuyền của ngươi cũng thế, ta nguyền rủa thuyền của ngươi, con thuyền mà ngươi đặt chân lên, không ai sống sót được...”

Hứa Ứng vung tay lên, một luồng kiếm quang bay ra, chặt đứt đầu hắn!

Thi thể ma thần nhiều tay ầm ầm đổ xuống biển, nhưng ngay lúc này ma khí lan tràn sau lưng hắn, hóa thành một đóa hoa sen màu đen.

Hoa sen đen ập tới, Hứa Ứng đưa tay vỗ một cái, hao sen lao vào tay hắn, bụp một tiếng tiêu tán.

Hứa Ứng giơ tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một hình hoa sen màu đen.

Sắc mặt y hơi đổi, y đã lĩnh giáo nguyền rủa của ma thần một lần.

Lần trước y và đám người Từ Phúc đi qua nơi này, Từ Phúc đàm phán được với ma thần nhiều tay, ma thần giữ lại hơn một trăm người rồi lập tức hạ nguyền rủa.

Nếu bọn họ không thể mang tiên sơn về, thế thì hắn nguyền cho tất cả mọi người đều chết trên biển, không ai sống sót!

Còn sau này nguyền rủa ứng nghiệm, người trên thuyền lần lượt chết thảm, ngay cả Từ Phúc cũng bị Hứa Ứng giết chết.

Chỉ có Hứa Ứng sống sót, rời vùng biển đáng sợ này.

Hứa Ứng còn sống, có thể nói trên đời không có nguyền rủa của ma thần, cũng có thể nói là có nguyền rủa của ma thần. Nhưng Hứa Ứng là tù nhân của Tiên giới, có chân linh bất diệt, Tiên giới còn không diệt được y, nguyền rủa cũng vô dụng.

Hứa Ứng bay về phía thuyền lầu Bồng Lai, thoáng chần chừ một chút, không leo lên thuyền, thầm nghĩ: “Cùng lắm ta không ngồi thuyền!”

“Ứng thúc thúc, mau lên thuyền đi!”

Sở Tương Tương lo lắng nói: “Ai biết lúc nào chúng ta sẽ xuyên qua thời không khác!”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên một cơn sóng lớn ập tới nuốt trọn con thuyền và tất cả mọi người trên đó!

Sau khi bọt nước tan đi, thuyền lầu Bồng Lai đã không còn bóng dáng!

“Ta không thể khẳng định nguyền rủa của ma thần có ứng nghiệm không.” Hứa Ứng cúi đầu nhìn dấu ấn hoa sen đen trong lòng bàn tay mình, hạ giọng nói.

Trên thuyền rồng, Sở Tương Tương giơ tay nắm lấy quai của quả chuông, tránh cho nó bị sóng biển cuốn đi, Ngoan Thất cuộn mình vào cột buồm, Lâm Thiên Hoa Lâm các chủ cũng vội vàng ôm lấy một cây cột.

Cơn sóng này đi qua, đột nhiên bầu trời quang đãng, ánh sáng chiếu xuống.

Bọn họ đã xuyên qua vùng biển kia, tới một thế giới khác.

Đám người còn chưa hoàn hồn thì thuyền lầu Bồng Lai lại bị Bồng Lai tiên sơn thu hút, chạy tới vùng biển không rõ. Pháp lực và đạo hạnh vừa biến mất cũng tự khôi phục.

Tốc độ thuyền lầu Bồng Lai tăng dần.

“A Ứng còn chưa lên thuyền!” Ngoan Thất vội vàng nói.

Nhưng lúc này lại có một cơn sóng lớn đánh tới, lật nghiêng chiếc thuyền lầu này, không ngờ mới đó thôi mà chiếc thuyền đã lái vào một thế giới khác!

Bọn họ đi tới đuôi thuyền, nhìn về phía sau, chỉ thấy mặt biển mênh mông, không biết Hứa Ứng lưu lạc tới vùng biển thần bí nào.

Sở Tương Tương an ủi: “Không cần lo lắng, Ứng thúc thúc, sao chép lại phù văn trên thuyền rồi, dựa vào phù văn chắc chắn hắn sẽ tìm được Bồng Lai.”

“Chỉ hy vọng thế.” Trong lòng mọi người trĩu nặng.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hứa Ứng đặt chân lên mặt biển, không phát động phù văn định vị trên thuyền lầu Bồng Lai mà nhìn về phía cuối đại dương hắc ám này.

Nơi đó có một thế giới cực kỳ cổ xưa, có Thiên ma và Ma thần, năm xưa y và Từ Phúc đi thuyền tới đó. Phương Trượng tiên sơn bị phong ấn ở đó.

Thế giới cổ xưa thần bí đó được bọn họ gọi là Ma Vực!

“Ba tòa tiên sơn Phương Trượng, Bồng Lai và Doanh Châu. A Phúc nói là do ta mang từ trên Tiên giới xuống, nhưng vì sao ta lại giấu Phương Trượng tiên sơn trong Ma Vực? Doanh Châu tiên sơn đang ở đâu?”

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, y cũng còn nhiều bí ẩn chưa hiểu được về Ma Vực này. Nhưng trong Ma Vực ẩn giấu rất nhiều Ma thần cường đại khủng khiếp, lần trước hắn không dám vào sâu thăm dò.

“Hay là tới Bồng Lai trước, tụ tập với bọn Tương Tương Thất gia.”

Hứa Ứng nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra phù văn tiếp dẫn mấu chốt của của thuyền lầu Bồng Lai, tập trung tồn tưởng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)