Trạch Nhật Phi Thăng đã hoàn thành.
Ta nhận ra Trạch Nhật Phi Thăng có một giả thuyết: Trong một môi trường tu tiên khép kín, không có lối thoát hay lối thoát hạn hẹp, tuổi thọ và năng lực của người tu hành có giới hạn, vì tài nguyên hữu hạn, vì lối thoát phi thăng hữu hạn, giữa họ sẽ xảy ra những gì?
Đây chắc chắn là một thế giới cực kỳ tối tăm.
Trong thế giới tăm tối ấy, kẻ thù sẽ coi những người khác như mùa màng, gặt hái họ; coi những người khác như cá, câu họ lên.
Những người tu hành sẽ bị coi là hoa màu, khi chín sẽ bị gặt; được coi là cá, lớn lên sẽ bị câu lên ăn thịt.
Tuy nhiên, trong thế giới cực kỳ tối tăm ấy, chắc chắn sẽ có kẻ nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn thu hoạch và câu cá, để chống lại những kẻ gặt hái và câu người trong thế giới đó, phản kháng những luật lệ phi thăng bất công, dám vung đao hướng lên cõi trên.
Những người như thế là anh hùng.
Nhưng trong thế giới cực kỳ tối tăm đó, anh hùng tuyệt đối không thể sống sót.
Những kẻ có khả năng sống sót, tất nhiên không phải anh hùng.
Người sống sót này rất xảo quyệt, bình tĩnh, không cần mặt mũi, có thể gập ghềnh và cũng có thể nhún nhường trước kẻ thù, có thể quỳ xuống trước kẻ địch, thậm chí có thể nhận giặc làm cha.
Cũng có thể giao du với kẻ địch, rồi lại trở thành bạn bè thân thiết.
Hứa Ứng là một người bắt rắn, ban đầu y không phải là con người như thế. Lúc ban đầu, y là một người bắt rắn trong sáng, không hề có mưu mô gì.
Nhưng cái chết của một người bắt rắn khác đã khiến y nhận ra rằng mình buộc phải trở thành người như vậy.
Và thế là đã có câu chuyện Trạch Nhật Phi Thăng.
Đây không phải câu chuyện về một vị anh hùng.
Trong suy nghĩ của ta, đó nên là một câu chuyện vòng quanh sự thu hoạch và phản thu hoạch, cạnh tranh nội bộ và vượt khỏi cạnh tranh nội bộ. Từ Địa Tiên giới đưa ra Tam Giới, từ Tam Giới đưa ra thế giới Bỉ Ngạn, từ thế giới Bỉ Ngạn đưa ra Đạo Minh, rồi đến nghĩa địa.
Ta đã chuẩn bị rất nhiều thiết lập, viết trên giấy A4, dán đầy tường này sang tường khác. Về sau vẫn liên tục có thêm thiết lập và tình tiết mới, thành một chồng dày.
Chỉ là, dịch bệnh bùng phát.
Khi ta mới dương tính lần 1, các triệu chứng đầu óc mông lung và buồn ngủ đã xuất hiện, nhưng không kéo dài lâu, chỉ hơn nửa tháng thôi là chúng biến mất.
Giai đoạn dương tính lần 2, triệu chứng chỉ rất mờ nhạt, chỉ xuất hiện hiện tượng mất cân bằng ẩm nhiệt, có xu thế gia tăng dần dần (triệu chứng của mất cân bằng ẩm nhiệt, chỗ đó đổ mồ hôi như trời đổ mưa).
Vào thời điểm ấy, ta vẫn có thể duy trì hai chương một ngày, tám nghìn chữ thậm chí chín nghìn chữ.
Một ngày nào đó khi khi dương tính lần 3 kết thúc, bỗng nhiên ta phát hiện ra mình không thể nhớ nổi nội dung chương viết đêm qua nữa.
Hoàn toàn không nhớ gì cả.
Mỗi lần viết chương mới, ta đều cần phải lật lại bản thảo hôm trước, đọc từng câu từng chữ một lần nữa, rồi sau đó mới thể cầm bút viết chương kế tiếp.
Tốc độ của ta chậm đi rõ rệt.
Nguy hiểm hơn, sau dương tính lần 3 tình trạng ngủ quên và mất ngủ càng trở nên trầm trọng thêm, sáng thức dậy tập luyện xong, ta lập tức rơi vào trạng thái mơ màng, tỉnh dậy rồi lại tiếp tục cố gắng tập trung viết, được khoảng năm trăm chữ là lại lọt vào cơn hôn mê lần thứ hai.