Sân khấu ồn ào náo nhiệt như thể không có hồi kết, cứ ồn ào từ mười một giờ đến tận hai giờ sáng, người trên sân khấu rốt cuộc cũng mệt mỏi, fan hâm mộ dưới sân khấu cũng uống đến say mèm, vì để tránh những fan nữ bị kẻ xấu lợi dụng, ông chủ Lam đã gọi điện thoại cho người của khách sạn xung quanh đến đón người.
Chi phí này tự nhiên là đám Liêu Sùng Tuấn trả, người của khách sạn này là bạn của ông chủ Lam, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, lúc đưa tất cả fan hâm mộ lên xe, đã là bốn giờ sáng, thời tiết hơi se lạnh, cuối chân trời dường như có ánh bình minh muốn ló dạng theo đường chân trời…
Mấy người Liêu Sùng Tuấn cũng uống đến say mèm, dưới sự sắp xếp của ông chủ Lam được người của khách sạn đưa lên xe bảo mẫu.
“Em, em thật sự rất vui… Em thật ra rất thích bọn họ, em, em muốn ca hát, muốn nhảy múa cho bọn họ xem, em… em thật ra một chút cũng không muốn rời khỏi giới giải trí…”
An Hoài Dương say mèm ôm một con búp bê, lúc này khóc như một đứa trẻ, cậu nghẹn ngào, đối với ngày mai sắp đến, cậu không muốn chấp nhận chút nào, nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy hàng mi dài của cậu run rẩy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây