Thôi Minh Ngôn lại trắng tay một lần nữa, còn bị ông bà Thôi mắng chửi một trận, cậu ta không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, rõ ràng vứt bỏ em trai là hành vi của bố mẹ, bây giờ bố mẹ trả giá cho chuyện này cũng là chuyện bình thường, dựa vào đâu, dựa vào đâu mà ông bà nội lại đổ hết lên đầu cậu ta?
Cậu ta ở nhà, không đi làm thêm nữa, như một bóng ma, chỉ đến lúc ăn cơm mới xuất hiện, cũng không đi học, cả ngày không biết đang suy nghĩ gì.
Thôi Thiên Hạo khéo ăn nói, hơn nữa còn biết nịnh nọt ông bà Thôi, con trai đi tù rồi, hai người già tự nhiên là yêu thương đứa cháu trai này hơn, địa vị của cậu ta trong nhà này đương nhiên là rõ ràng.
Một hôm Thôi Thiên Hạo nhìn thấy Thôi Minh Ngôn lại bị đánh, mới đột nhiên nói với người anh trai không thân thiết này.
“Kỳ thực em có ký ức từ năm bốn tuổi rồi, anh không cần em nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây