Lần đầu tiên ông cụ Tiêu gặp Thanh Vinh, anh mới sáu tuổi. Một đứa trẻ sáu tuổi ngồi vững vàng trên lưng một con sói đen to lớn, ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn sang, trong khoảnh khắc đó, ông cụ Tiêu tưởng mình sẽ chết.
Không phải chết dưới nanh vuốt bầy sói, mà là chết trong đôi mắt băng lãnh vô tình của đứa trẻ này.
Nhưng ông cũng không ngờ, cuối cùng Thanh Vinh lại cứu ông, thậm chí còn đồng ý về nhà với ông, đây là điều ông cụ Tiêu không hối hận nhất đời, cũng là điều tự hào nhất.
Ông khiến đôi mắt băng lãnh vô tình lạnh lùng tột độ đó có được hơi ấm, cho dù thỉnh thoảng là bực bội là giằng xé, thì cũng tốt. Con người sống không phải là như vậy sao? Nếm trải trăm mùi vị nhân gian.
So với sự mạnh mẽ lạnh lùng của Thanh Vinh, cho dù đứa trẻ trước mặt này có cố gắng làm cho bản thân không căng thẳng, nhìn dáng vẻ của nó vẫn khiến người ta cảm thấy hơi tầm thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây