Được đứa trẻ này khen ngợi, trong lòng Mục Uyển Oánh càng thêm kích động, bà rất muốn khiêm tốn một chút, nhưng vẫn muốn làm một người mẹ khiến con tự hào, đứa trẻ trước mắt này… đứa trẻ này…
Bà há miệng, muốn nói “Có thể con là con trai của mẹ”, nhưng lại không thể nào nói ra được.
Tiêu Thanh Vinh nhìn ngón tay cô đặt trên bàn có chút xoắn xuýt, biết cô không biết nên bắt đầu từ đâu, liền khẽ cười, dưới ánh mắt của mọi người, ôn nhu nói:
“Con biết thân phận của mẹ, con cũng biết, mẹ là mẹ ruột của con.”
Một câu nói của cậu khiến vợ chồng Mục gia và Mục Minh Tuyên đều nhìn sang, Mục Uyển Oánh càng thêm ngây người, không dám tin vào tai mình, ánh mắt nóng bỏng của cô rơi trên mặt Tiêu Thanh Vinh, cứ như vậy nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây