Thời gian vội vã trôi qua, một năm, hai năm, ba năm, thời gian qua rất nhanh, năm đó con của Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh cũng đã ra đời, đó là năm tất cả mọi người đều không bao giờ quên được.
Ngoài cửa phòng đẻ trong bệnh viện số một thành phố ngày hôm đó, Lôi Thanh Tiêu, Lôi Tử Hi, Mộc Nguyệt Hinh, còn cả Điềm Văn, Cốc Tể Uẩn, Cốc Tuấn, Kim San San, hai vợ chồng Kim Ngọc Long, tất nhiên còn có Hàn Văn Hi và Vệ Vũ cũng chờ ở cửa.
Điềm Mộng Hinh đã vào trong phòng đẻ mấy tiếng mà vẫn chưa ra, từ lúc cô được đưa vào phòng đẻ đến giờ, Lôi Thanh Tiêu cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên.
Những người khác cũng rất lo lắng, nhưng đều không thể hiện rõ sự lô lắng như anh, Thẩm Đỗ Vũ cũng đứng chờ ở cửa phòng đẻ, thấy anh lo lắng đến vậy, anh ta không khỏi lắc đầu, không biết có phải người cha tương lai nào cũng giống như anh không.
Lôi Thanh Tiêu vừa đi đi đi lại, miệng vừa lẩm bẩm nói: “Sớm biết thế này, mình đã không cần con cái gì cả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây