Sau khi nghe những lời này của Lôi Thanh Tiêu, mặt của Điềm Mộng Hinh đỏ bừng lên, không nói thêm gì nữa. Anh bế Điềm Mộng Hinh đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào, rồi bế Điềm Mộng Hinh đến ngồi bên mép giường.
Điềm Mộng Hinh kinh ngạc nhìn cả căn phòng, cách bày trí trong phòng đã thay đổi rất lớn, rèm cửa sổ đã thay bằng màu trắng cô thích nhất, sàn nhà giữa phòng được lót bằng thảm mềm mại, trên tấm thảm màu trắng rải đầy cánh hoa hồng đỏ. Trong lúc cô đánh giá căn phòng ngày, không biết Lôi Thanh Tiêu đã lấy ra một bó hoa hồng đỏ từ góc nào trong căn phòng.
Anh cầm bó hoa hồng đỏ đi tới trước mặt Điềm Mộng Hinh, quỳ một chân xuống sàn nhà, dịu dàng nói: “ Tiểu thư Điềm Mộng Hinh, em có sẵn sàng nhận bó hoa hồng trong tay anh, chấp nhận thành ý của anh, gả cho anh, làm vợ anh không? Anh sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc nhất, ngày ngày ở bên em, để em làm những chuyện em muốn làm, em là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, tất cả của anh đều là của em, em muốn cuộc sống như thế nào, anh đều sẽ sống cuộc sống đó cùng em, cùng con của chúng ta.”
Điềm Mộng Hinh nhìn hành động này của Lôi Thanh Tiêu, lại nghe những lời anh nói, cô mỉm nụ cười, nói: “Anh còn chê anh em quê mùa nữa đi, em thấy những lời anh nói không khác gì nhiều so với anh ấy, nhưng em vẫn chấp nhận, nhưng tại sao em không thấy nhẫn đâu cả?”
Điềm Mộng Hinh vừa nói vừa nhận lấy bó hoa hồng từ tay Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu lấy một chiếc hộp giấu trong bó hoa, anh mở nắp hộp ra, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp. Trên thực tế, Lôi Thanh Tiêu đã sớm tặng cô một chiếc nhẫn, nên cô không ngờ Lôi Thanh Tiêu lại chuẩn bị thêm cái nhẫn khác, cô không giấu nổi sự kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây