Điềm Mộng Hinh nghe những lời này của Mộc Nguyệt Hinh, thấy bà ta không có ý trách cứ thì rất kinh ngạc.
Lôi Thanh Tiêu đỡ Điềm Mộng Hinh ngồi xuống trên ghế sa lon, người hai bên gia đình cũng lần lượt ngồi xuống ghế sa lon, Lôi Thanh Tiêu ngồi xuống bên cạnh Điềm Mộng Hinh, nhỏ giọng nói: “Mộng Mộng, em cứ nghe mẹ anh giải thích trước đi.”
Mộc Nguyệt Hinh nhìn Điềm Mộng Hinh ngồi bên cạnh Lôi Thanh Tiêu, bà ta mỉm cười nói: “Mộng Mộng, mẹ có thể gọi con như vậy được chứ, có lẽ con rất bối rối, không hiểu tại sao mẹ lại dễ dàng chấp nhận đến vậy, không tức giận với các con. Thật ra trong khoảng thời gian này, mẹ đã nghĩ thông suốt rồi, con trai thích mới là quan trọng nhất, những thứ còn lại đều không quan trọng, với lại trải qua khoảng thời gian sống cùng nhau tháng trước, mẹ và con chung đụng rất hài hòa, có thể nói là rất vui vẻ, nên dù con là ai, mẹ nghĩ mình cũng có thể chấp nhận được.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Mộc Nguyệt Hinh nói vậy, lại càng kinh ngạc hơn, cô nhìn Lôi Thanh Tiêu, lại quay sang nhìn mẹ mình, cuối cùng là nhìn Mộc Nguyệt Hinh.
Mộc Nguyệt Hinh thấy cô nhìn mình, tiếp tục nói: “Mộng Mộng, bây giờ mẹ chỉ cần cả gia đình chúng ta ở bên nhau, quá khứ đều đã qua rồi, mẹ mong con sẽ tha thứ cho những gì mẹ đã gây ra, khiến các con chia cách nhau nhiều năm, cũng khiến cả gia đình con phải rời khỏi thành phố này, trở về quên. Trong lòng mẹ cảm thấy rất áy náy, biết trước kia mình đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nên dù bây giờ mẹ có nói vậy, con cũng chưa chắc sẽ tha thứ cho mẹ, nhưng mẹ vẫn mong con nể mặt đứa bé trong bụng mà tha thứ cho mẹ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây