Kim Thiện Tông nghe Điềm Mộng Hinh nói vậy, anh ta nở nụ cười vui vẻ. Sau đó, anh ta bị cảnh sát dẫn xuống cầu thang, nhìn thấy cha mẹ còn cả em gái đứng ở dưới tầng một, anh ta dừng bước lại.
Kim Ngọc Long đi tới trước mặt Kim Thiện Tông, ông ấy rưng rưng nước mắt nói: “Thiện Tông, cha biết lỗi rồi, đáng lẽ cha nên ngăn con lại, nếu không con cũng sẽ không đi đến bước này?”
Kim Thiện Tông nhìn nước mắt rưng rưng trên đôi mắt của cha mình, anh ta nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi cha, đáng lẽ con nên sớm thu tay lại, không nên mắc thêm lỗi lần nữa, để rồi bây giờ con làm cha phải buồn, làm mẹ lo lắng, cũng làm ảnh hưởng đến mỗi quan hệ giữa San San và Cốc Tuấn, làm tình yêu của San San phải chịu tổn thương. Con biết, dù bây giờ mình có nói xin lỗi, cũng đã quá muộn rồi.”
Kim San San nghe anh trai nói xin lỗi, cô ấy đi tới trước mặt Kim Thiện Tông, hai mắt đều đã sớm đỏ lên, cô ấy nói: “Anh ơi, không sao đâu, em và Cốc Tuấn đã làm hòa với nhau rồi, anh ấy không trách em, không có chuyện gì cả, bây giờ anh biết lỗi là tốt rồi, chỉ cần anh thú nhận, anh sẽ nhanh chóng được đi ra ngoài. Lại nói, Lôi Thanh Tiêu không bị sao cả, bọn em sẽ chờ anh trở về, chẳng phải anh nói là muốn làm cha nuôi của con Mộng Hinh hay sao? Bọn em sẽ chờ đến ngày anh ra ngoài.”
Kim Thiện Tông không cầm được nước mắt khi nghe những lời này của Kim San San, Lục Hâm Nhi đi tới trước mặt ba người, không nói gì cả. Thực ra bà ấy đã không cần nói gì nữa, những gì nên nói bọn họ đều đã nói xong hết rồi, bà ấy ôm lấy đầu của Kim Thiện Tông, cố không rơi nước mắt, nhỏ giọng nói ở bên tai con trai: “Thiện Tông, cả gia đình mình sẽ chờ con trở lại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây