Nghe thấy tiếng của Điềm Mộng Hinh, Kim Thiện Tông ngẩng đầu lên nhìn cô, dịu dàng nói: “Tất nhiên rồi, Mộng Mộng, em ngồi xuống trước đi, bây giờ em đang sống cho hai người, đứa bé trong bụng em là con của chúng ta, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em và đứa con trong bụng em, ít nhất trước khi em sinh con ra, anh sẽ không chạm vào em.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Kim Thiện Tông bảo đảm như vậy, cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh ta chưa bao giờ nói dối ở trước mặt cô, cô có thể thử tin tưởng anh ta một lần.
“Vậy tôi sẽ đồng ý với anh, nếu anh nói được là làm được, tôi mệt rồi, đi lên phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Kim Thiện Tông nghe thấy đáp án chắc chắn của Điềm Mộng Hinh, anh ta nở nụ cười, nhìn bóng lưng của cô đi lên cầu thang, nụ cười trên môi anh ta càng sâu hơn.
Lúc bóng người của Điềm Mộng Hinh biến mất ở đầu cầu thang, chuông của chiếc điện thoại di động đặt cạnh đấy reo lên, nhìn thấy từ cha hiển thị trên màn hình điện thoại di động, anh ta nhận cuộc gọi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây