Điềm Mộng Hinh để cốc sữa bò trên bàn xuống, vội vàng rời khỏi bàn ăn, đi vào phòng bếp gần nhất, nôn hết sữa bò ra. Mà lão Lý đúng lúc đi xuống từ trên nhà, nhìn thấy động tác của Điềm Mộng Hinh, ông vội vàng đi theo, thấy cô đã nôn ra, vội lấy khăn tay sạch ra, để vào trong tay Điềm Mộng Hinh.
Điềm Mộng Hinh nhận lấy khăn tay, lão Lý dìu cô đi đến bàn ăn, nhìn sữa bò trên bàn nói: “Thiếu phu nhân, không sao chứ, vậy hôm nay chúng ta không uống sữa tươi nữa, tôi đi nấu cháo cho cô vậy.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của lão Lý, nhẹ gật đầu, nói: “Cám ơn, quản gia Lý.”
Lão Lý nhìn thấy sắc mặt của Điềm Mộng Hinh vẫn không tốt lắm, ông quay về phòng bếp trước, chuẩn bị một bát canh nóng, mang ra ngoài, đặt ở trước mặt Điềm Mộng Hinh, nói: “Thiếu phu nhân, sắc mặt cô không tốt lắm, có muốn uống canh trước không.”
Điềm Mộng Hinh nhìn nước canh trước mặt, có vẻ thanh đạm, ngửi rất thèm, cô cầm thìa lên, uống trước, cảm giác trong dạ dày dễ chịu hơn, lão Lý thấy cô uống không có vẻ khó chịu, lúc này mới trở lại phòng bếp, chuẩn bị cháo hoa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây