Cốc Tuấn thấy chiếc xe đằng sau tăng tốc, anh cũng tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng lái đến ngã tư đèn vàng, tăng tốc độ vọt tới nhanh, đèn vàng nhanh chóng biến thành đèn đỏ, mà xe của Kim Thiện Tông cũng bị đèn đỏ ngăn lại, Cốc Tuấn thấy chiếc xe phía sau dừng lại, anh nhanh chóng lái đến bên đường, dừng xe lại.
Kim San San không ngờ anh lại đột nhiên dừng xe, kinh ngạc nhìn Cốc Tuấn, sắc mặt của cô vô cùng khó coi, anh cũng không nói lời nào, cầm túi xách của Kim San San lên, tìm được thứ như cúc áo từ trong chỗ khuất nhất, anh ngẩng đầu nhìn Kim San San, Kim San San lắc đầu, bày tỏ không biết thứ này từ đâu chui ra, vừa định nói chuyện, Cốc Tuấn làm động tác đừng lên tiếng, cầm thứ đó trong tay, xuống xe, gặp một con chó đeo vòng cổ, anh đi qua một bên, buộc thứ đó vào vòng cổ, rồi lại lên xe.
Kim San San thấy Cốc Tuấn lên xe, lúc này mới hỏi: “Em thật sự không biết trong túi có thứ này lúc nào, kỳ quái, chẳng lẽ là anh trai thả, vậy chẳng lẽ chiếc xe phía sau cũng là?”
Cốc Tuấn nghe thấy Kim San San suy đoán, nhẹ gật đầu, tắt đèn xe, nhỏ giọng nói: “San San, em cảm thấy anh trai em sẽ tốt bụng đến nỗi để em gặp anh, không sợ em nói chuyện của anh ta cho anh biết sao? Anh ta vốn không tin tưởng em, cho nên lén bỏ vào khi em không biết, sau đó phái người đi theo em, có thể nghe được cuộc đối thoại của em và anh. Anh đã nói rồi, Kim Thiện Tông làm sao có thể là người đơn giản như vậy được ?”
Kim San San nghe lời của Cốc Tuấn, nhìn chiếc xe đi theo đằng sau lái đến trước mặt của bọn họ, dừng ở con đường phía trước, từ trong chiếc xe kia, cô nhìn thấy bóng dáng của hai người, bóng người trong đó vô cùng quen thuộc, hình như không phải ai khác, chính là Kim Thiện Tông, anh trai cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây