Cốc Tuấn suy nghĩ, đưa mắt nhìn bên ngoài ngẩn người, thẳng mãi đến khi thấy chiếc xe quen thuộc, nhìn thấy xe của Kim San San dừng trước cửa hàng, trên mặt anh nở nụ cười. Kim San San xuống xe, nhìn thấy bóng người quen thuộc ngồi bên cạnh cửa sổ, dừng bước, một tháng, ròng rã một tháng, cô không có dũng khí gặp Cốc Tuấn, hôm nay rốt cục cô không cần phân vân xem có nên gặp anh hay không. Thật ra bao nhiêu lần cô muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng không có chút dũng khí, chỉ cần cô nghĩ tới những chuyện anh trai làm, đã không còn chút dũng khí nào nữa.
Kim San San đi vào trong tiệm, đi tới trước mặt Cốc Tuấn, ngồi đối diện anh, nhìn bánh gatô và cà phê để trước mặt cô, không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ, đã gọi trước cho cô, cô nhìn bánh gatô, nhỏ giọng nói: “Đã lâu không gặp, cám ơn anh vẫn còn nhớ rõ em thích ăn gì.”
Ngay khi Kim San San ngồi xuống, ở chỗ rẽ cách đó không xa, chiếc xe đi theo Kim San San cũng dừng lại, người đang ngồi bên trong cầm điện thoại lên, gửi định vị đi, rồi để điện thoại trong tay xuống.
Mà Kim San San và Cốc Tuấn ở trong tiệm không biết chuyện xảy ra, Cốc Tuấn nghe thấy Kim San San nhỏ giọng nói như thế, cười nói: “San San, vì sao em lại nói cám ơn với anh, thật ra không cần nói cám ơn với anh, chúng ta chỉ một tháng không gặp, sao lại lạnh nhạt như thế. Là anh phải nói xin lỗi mới đúng, ngày đó anh không nên bỏ mặc em, thật ra ngày đó anh có trở lại, anh nhìn thấy dáng vẻ em rơi lệ, anh thật sự rất muốn chạy đến, nói cho em, anh không cố ý, nhưng thời điểm đó anh thật sự không làm được, bây giờ anh phải nói xin lỗi với em, anh đã sai rồi.”
Kim San San không ngờ Cốc Tuấn sẽ nói xin lỗi với cô, càng không ngờ được rằng, ngày đó anh có trở lại, cô cũng không hề phát hiện, vậy có phải anh cũng nhìn thấy dáng vẻ cô khóc hôm đó không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây