Khi Mộc Nguyệt Hinh và Lôi Tử Hi trò chuyện với Điềm Mộng Hinh trong phòng khách, thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã đến trưa, lão Lý chuẩn bị xong đồ ăn, người một nhà lần đầu tiên ăn cơm trưa trên bàn ăn, lần đầu tiên, không có khoảng cách, Điềm Mộng Hinh cảm nhận được bầu không khí như trong nhà cô, chỉ là lúc này Lôi Thanh Tiêu không ở đây, anh không biết rằng, thì ra ở trong nhà anh, cũng có cảm giác ấm áp như vậy.
Sau khi bữa trưa kết thúc, Mộc Nguyệt Hinh và Lôi Tử Hi cầm hũ tro cốt của Lôi Thanh Tiêu, rời khỏi biệt thự, Điềm Mộng Hinh tiễn bọn họ đến cửa.
“Phượng Nhi, con đừng tiễn nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt, cha mẹ sẽ thường tới thăm con.”
Lôi Tử Hi nhìn Điềm Mộng Hinh, săn sóc nói, Điềm Mộng Hinh nghe lời của ông, nhỏ giọng nói: “Cha, mẹ, thật xin lỗi, hậu sự của anh ấy còn phải nhờ cha mẹ xử lý như vậy, là con không tốt, mấy ngày nay con không đi đâu hết, con sẽ đi Lôi gia giúp cha mẹ, không để cha mẹ vất vả.”
Mộc Nguyệt Hinh nghe lời của Điềm Mộng Hinh, lắc đầu nói: “Phượng Nhi, con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, con chỉ cần nghỉ ngơi tốt, cha mẹ sẽ rất vui vẻ, yên tâm, có việc gì nhất định sẽ thông báo cho con, sẽ không để con bỏ lỡ việc tiễn thằng bé đoạn đường cuối cùng đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây