Mộc Nguyệt Hinh thấy bước chân của Điềm Mộng Hinh rất nhanh, vội nói: “Con đi chậm thôi, Phượng Nhi, đừng quên đứa bé trong bụng con, con mau trở về ngồi xuống đi.”
Mộc Nguyệt Hinh dìu cô ngồi xuống trên ghế sa lon phòng khách, mà Lôi Tử Hi cũng đi theo bước chân cô, đi tới phòng khách, ngồi yên bên cạnh cô, Mộc Nguyệt Hinh thì ngồi ở bên cạnh Lôi Tử Hi.
Lão Lý bưng ba chén nước trà, đi đến phòng khách, đặt ở trên bàn trà, nói: “Lão gia, phu nhân, mời uống trà.”
Lôi Tử Hi nhìn thấy lão Lý nhiều năm không gặp, vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Lão Lý à, không ngờ Thanh Tiêu vẫn tìm được ông về, xem ra thằng bé không hề quên ông.”
Lão Lý nghe thấy Lôi Tử Hi nhắc đến Lôi Thanh Tiêu, trên mặt hiện lên vẻ mất mát, đáp: “Đúng vậy, lão gia, ban đầu sau khi thiếu gia tìm tôi trở về, tôi lại có thể được ở bên thiếu gia, chăm sóc cho thiếu gia, thiếu phu nhân, về sau còn có thể được chăm sóc cho tiểu thiếu gia, không ngờ, thiếu gia lại đi như thế, không ngờ thời gian chung sống lại ngắn ngủi như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây