Bình minh hôm sau vẫn lên như bình thường, khi ánh mặt trời chiếu tới bên giường Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh theo thói quen mở mắt, tìm kiếm hình bóng của Lôi Thanh Tiêu, lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lôi Thanh Tiêu đã không còn ở bên cạnh mình, thì ra chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đã khiến cô có thói quen, quen với việc lúc nào anh cũng ở bên cạnh mình, cô một mực tìm kiếm hình bóng của Lôi Thanh Tiêu.
Điềm Mộng Hinh lắc đầu, lúc này mới đứng dậy, thu dọn giường chiếu, rồi đi rửa mặt, thay áo ngủ, hôm nay, Mộc Nguyệt Hinh và Lôi Tử Hi sẽ tới, cô nhất định phải lên tinh thần một chút, không thể để cho bọn họ quá lo lắng được, trải qua hôm qua, cô cảm giác được thật ra Mộc Nguyệt Hinh cũng là một người mẹ tốt, có lẽ chỉ là phương thức bà ấy quan tâm Thanh Tiêu không đúng, cho nên, sự quan tâm của bà ấy, Lôi Thanh Tiêu không cảm nhận được, cộng thêm chuyện khi còn bé, khiến cho anh càng có phản cảm đối với Mộc Nguyệt Hinh. Thật ra sau khi cô khôi phục ký ức, cũng không hận Mộc Nguyệt Hinh, đúng là Mộc Nguyệt Hinh đã từng chia cắt bọn họ hai lần, nhưng bà ấy cũng dựa vào ý tốt cho Lôi Thanh Tiêu, nên mới làm như vậy, chỉ là bà ấy quên nói chuyện với Lôi Thanh Tiêu, không hiểu được suy nghĩ của anh, hai người thiếu sự thấu hiểu giữa mẹ con, mà sinh ra càng nhiều hiểu lầm, có lẽ, trong khoảng thời gian này, cô có thể thử chung sống với bà ấy, chậm rãi tháo gỡ vấn đề giữa hai người bọn họ, cũng coi như giúp Thanh Tiêu một tay, hiện tại, cô có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
Sau khi Điềm Mộng Hinh chuẩn bị xong, đeo mặt nạ giả lên, nhìn khuôn mặt xa lạ của mình trong gương, cô hi vọng sau chuyện này, khi Lôi Thanh Tiêu trở lại bên cạnh mình, cô có thể quay về làm Điềm Mộng Hinh chân thực, cũng có thể chung sống hòa thuận với người một nhà Mộc Nguyệt Hinh,.
Điềm Mộng Hinh mở cửa, rời khỏi phòng, lão Lý nhìn thấy Điềm Mộng Hinh đi xuống, mà còn đeo xong mặt nạ bình thường đi ra ngoài mới đeo, trong lòng không khỏi thở dài, lúc nào, cô mới có thể làm chính mình ở trước mặt người khác đây, thiếu gia nói đi là đi, để lại một mình cô ấy, cô ấy biết làm gì đây, lão Lý cũng thực sự lo lắng vì Điềm Mộng Hinh.
Điềm Mộng Hinh đi xuống nhà, thấy lão Lý đứng ở phòng khách nhìn cô ngẩn người, nghi ngờ hỏi: “Lý quản gia, sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây