Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dần đến chín giờ tối, cứ như vậy, Điềm Mộng Hinh đã ngồi ở đầu giường được hai tiếng, cô từ từ mở mắt, nhìn thấy căn phòng vẫn chỉ có mình cô, cô nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đã đến chín giờ rồi, cô để gối đầu trong tay xuống, cẩn thận đặt ở bên cạnh, trả về vị trí cũ, như thể đang chờ chủ nhân của nó trở về.
Điềm Mộng Hinh đứng dậy đi đến bên cạnh tủ treo quần áo, nhìn tủ quần áo, cô vẫn nhớ kỹ ngày đầu tiên cô nhìn thấy nhiều như vậy quần áo vô cùng kinh ngạc, đủ loại quần áo muốn cái gì có cái đó, ngày nào cô cũng mặc những bộ đồ ngủ đáng yêu. Cô đi tới chỗ những bộ đồ ngủ gợi cảm cô chỉ nhìn mà chưa bao giờ chạm vào. Sờ vào áo ngủ trước mặt, hôm nay ở chỗ Vệ Vũ, cô nhớ tới thì ra năm năm trước, cô và Lôi Thanh Tiêu cùng đi dạo tiệm đồ lót, vào lúc đó anh dám lén mua một bộ gợi cảm. Mua đồ ngủ, còn không nói cho cô, bộ áo ngủ đó giống những bộ này, vốn lần này anh chuẩn bị một bộ đồ như thế, là bởi vì hồi ức năm năm trước đi, lần đầu tiên cô cầm bộ áo ngủ đó lên, nhìn thoáng qua, đã như vậy, hãy để mình mặc nó chìm vào giấc ngủ hôm nay, coi như là Thanh Tiêu vẫn còn đang ở bên cạnh mình đi.
Điềm Mộng Hinh đưa ra quyết định, liền cầm quần áo, đi ra ngoài, bước vào phòng tắm. Khi cô đi ra khỏi phòng tắm, mặc vào bộ đồ ngủ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc đó, nhìn mình trong gương, trên mặt cô nở nụ cười, thì ra cô thật sự có thể tỏa ra loại cảm giác này, về sau chờ anh trở về, nhất định phải mặc cho anh nhìn, nhất định.
Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, về tới phòng ngủ, cô nằm trên giường, nhìn giường chiếu trống không bên cạnh, cô dán người lại gần, theo góc ngủ bình thường của cô, tưởng tượng thấy bên cạnh vẫn còn Lôi Thanh Tiêu, anh ôm cô vào trong ngực, dùng tay phải của anh làm gối đầu cho cô. Cô nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác, khóe mắt lại dần có nước mắt, Điềm Mộng Hinh vội vàng lau đi nước mắt, nói với mình, Điềm Mộng Hinh, mày quên rồi sao, mày phải kiên trì, mày đã quên mày đã đồng ý gì với anh ấy rồi sao, nhất định phải kiên trì, anh ấy nhất định sẽ trở lại, nhất định.
Điềm Mộng Hinh buông bàn tay lau nước mắt xuống, nhìn chiếc giường cô ngủ một mình, tự nhủ: “Thanh Tiêu, anh nhất định phải trở về, em ở đây chờ anh, nhất định phải nói được thì làm được, đừng lỡ lời lần nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây