Lạc Phong nhớ tới lời nói kỳ kỳ quái quái của hai người Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh, trong lòng của anh cũng hình thành một suy đoán, nhưng anh không biết anh có nghĩ đúng hay không, hay là chỉ là mình tự suy nghĩ lung tung.
Kỳ Huyễn Vu chờ Lạc Phong cho anh đáp án, nhưng mà, nãy giờ Lạc Phong không nói gì, chỉ suy nghĩ, anh đi tới đi lui bên cạnh Lạc Phong, bực bội bất an. Lạc Phong nhìn dáng vẻ của Kỳ Huyễn Vu, anh không khỏi lắc đầu, hai người bọn họ ở chỗ này nghĩ gì thế, bất kể như thế nào, bọn họ chỉ cần làm được chuyện đã đồng ý với Lôi Thanh Tiêu là được, những chuyện khác, anh tin rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
“Huyễn Vu, cậu đừng đi tới đi lui nữa, tôi nghĩ Điềm Mộng Hinh nói là cô ấy tin tưởng Lôi Thanh Tiêu không có việc gì, nhất định sẽ trở lại đi, chẳng phải chúng ta cũng hi vọng như thế sao?”
Lời của Lạc Phong khiến Kỷ Huyễn Vu dừng bước, anh nghĩ, đúng vậy, bọn họ cũng lo lắng cho Lôi Thanh Tiêu, đều hi vọng anh đừng gặp chuyện xấu, có lẽ ý trong lời nói của Điềm Mộng Hinh chính là ý này, cô chỉ không từ bỏ hi vọng mà thôi.
“Cậu nói đúng, đúng là như vậy, tôi hơi lo lắng quá rồi, vẫn nên chờ tin tức đi, tin tưởng tất cả sẽ tốt đẹp, chỉ cần Điềm Mộng Hinh không có việc gì là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây