Từng câu từng chữ của Điềm Mộng Hinh rơi vào trong tai Cốc Tuấn, Cốc Tuấn biết hôm nay mình có chút xúc động, có lẽ thật sự đã tổn thương đến Kim San San, thế nhưng anh thật sự nhất thời không thể nào chấp nhận được, anh cần thời gian. Anh khẽ gật đầu, nói: “Mộng Mộng, thật ra anh hiểu những điều em nói, nhưng anh vẫn không thể nào chấp nhận được, có lẽ cho anh một chút thời gian, anh có thể nghĩ rõ ràng.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Cốc Tuấn, biết thật ra anh trai cũng là để ý Kim San San, chỉ là lúc này đặt vào người ai cũng sẽ không chấp nhận lời giải thích như vậy, mà Cốc Tuấn cũng giống như vậy, mà còn là từng trong miệng người yêu nói ra lời như vậy, mới thật sự là đả kích.
Điềm Mộng Hinh nhỏ giọng nói: “Ừm, anh trai, em biết, em tin anh, em cũng phải trở về rồi, thật ra em đã sớm muốn trở về, nhưng cũng lo lắng cảm xúc của anh khi trở về, cho nên một mực ở chỗ này chờ anh, giúp em nói cho cha mẹ, em đi về trước đây.”
Điềm Mộng Hinh nói rồi, liền đứng dậy đi ra ngoài, Cốc Tuấn nhẹ gật đầu, nói: “Anh biết rồi, Mộng Mộng, trở về chăm sóc tốt cho bản thân, gia đình luôn là hậu thuẫn của em, sẽ giúp đỡ em.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy lời của Cốc Tuấn, dừng bước, quay người ôm lấy Cốc Tuấn, nhỏ giọng nói: “Ừm, cám ơn anh, anh trai, anh cũng phải cố gắng lên, nhớ lời em nói , cho San San một cơ hội, cũng cho anh một cơ hội.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây