Kim San San nghe lời của mẹ, khẽ gật đầu, Lục Hâm Nhi dìu Kim San San, hai người cùng rời khỏi phòng khách, đi lên nhà, đưa Kim San San về tới phòng của mình, cẩn thận săn sóc nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ gì hết.”
Kim San San nhẹ gật đầu, Lục Hâm Nhi đắp chăn xong cho cô, lúc này mới yên tâm rời khỏi phòng, giúp cô đóng cửa lại, đi xuống nhà, ngồi Kim Ngọc Long đối diện, lo lắng nhìn ông.
“Em không sao ngờ được, thật sự là do Thiện Tông làm, suy nghĩ cẩn thận lại, năm năm trước, khi chúng ta cùng nhìn thấy Thiện Tông và Điềm Mộng Hinh cùng ở bệnh viện, chúng ta cũng vô cùng kinh ngạc, con trai xưa nay không quan tâm người khác, thế mà lại chăm sóc người khác, mà lại không nói gì với anh đột nhiên về nước, anh còn nhớ rõ không ?”
Kim Ngọc Long nghe lời của vợ, nhớ tới chuyện năm năm trước, nói: “Đúng vậy, lúc ấy chúng ta đều không nghĩ đến, tất cả là thằng bé đã giăng bẫy xong, nếu như theo lời của San San, tai nạn xe cộ của Lôi Thanh Tiêu năm năm trước là con trai thiết kế, vậy về sau an ủi, chiếu cố, còn có trở về trước thời gian, đều là một phần kế hoạch của thằng bé, bao gồm cả xóa đi ký ức của Điềm Mộng Hinh, dẫn theo người một nhà con bé rời khỏi phạm vi tập đoàn Lôi thị, vân vân vân vân, đều là sắp xếp của thằng bé, vậy thật đúng là đáng sợ, con trai ưu tú của chúng ta, sao lại trong lúc vô tình tới mức độ này, chúng ta làm sao xứng đáng với hai vợ chồng Điềm Văn và Cốc Tể Uẩn đây.”
Lục Hâm Nhi cũng biết bọn họ thiệt thòi hai vợ chồng Điềm Văn, những năm nay thoạt nhìn bọn họ vô cùng săn sóc hai anh em họ, nhưng nếu như năm đó đều là con trai gài bẫy, vậy sự chăm sóc của bọn họ cũng trở nên giả dối, trở nên không có bất kỳ ý nghĩa gì, mà Cốc Tuấn vốn là một đôi rất đẹp với San San, bọn họ cũng vô cùng thích đứa bé này, kết quả cũng vì chuyện của thằng bé, mà khiến giữa hai đứa có khoảng cách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây