Điềm Mộng Hinh nghe thấy lời của Hàn Văn Hi, trong lòng cô cũng lộp bộp, nếu như quả thật là như thế này, vậy đại biểu, suy đoán trong nội tâm cô không sai, tất cả mọi chuyện đều không phải trùng hợp, quá nhiều trùng hợp, tổ hợp lại, chính là tiếp cận có âm mưu, năm năm trước, Lôi Thanh Tiêu đã nhắc nhở mình phải cẩn thận anh ta, không ngờ vẫn để anh ta chui lọt chỗ trống.
Vệ Vũ nhìn biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Điềm Mộng Hinh, anh an ủi: “Chị dâu cả, chị cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, thật ra những chuyện này không cần chị lo lắng, đại ca đã sớm thu xếp xong xuôi rồi, mà tai nạn xe cộ năm đó, cũng đã tra ra chân tướng sự việc, chỉ là cần một cơ hội, mà chẳng mấy chốc ngày đó sẽ đến, trong khoảng thời gian này chị chỉ cần bình yên, chính là khích lệ lớn nhất cho đại ca, đương nhiên, đây cũng là nhiệm vụ của em, trong khoảng thời gian này, không thể để cho chị xảy ra chuyện gì được, nếu không em không cách nào ăn nói với anh cả được.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Vệ Vũ, cô biết, bây giờ cô chỉ có thể kiên cường, mà cô cũng phải có tính toán của mình, cô cần cho mình thời gian suy nghĩ. Cô nhìn Vệ Vũ và Hàn Văn Hi, nói: “Tôi biết rồi, Vệ Vũ, thời gian không còn sớm, tôi phải trở về, cám ơn bánh gatô của anh, ăn rất ngon, không ngờ anh còn là kiểu người đàn ông của gia đình, vậy anh phải cố gắng nhiều hơn đấy, Văn Văn, mình đi đây.”
Vệ Vũ biết Điềm Mộng Hinh cần một chỗ để cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ, dù sao ký ức vừa mới khôi phục, rất nhiều thứ cần cô làm quyết định, quyết định bước kế tiếp của cô, Vệ Vũ gật đầu nói: “Chị dâu cả, có việc thì cứ gọi điện thoại cho em, em sẽ giúp chị.”
Điềm Mộng Hinh nghe Vệ Vũ trả lời, nhẹ gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây