Hàn Văn Hi nói xong, liền kéo Điềm Mộng Hinh đi về phía trước, mặc kệ Vệ Vũ ngẩn người ở phía sau, mà Điềm Mộng Hinh từ trong lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, cảm giác được gì đó, bầu không khí giữa hai người hoàn toàn bất thường, xem ra trong khoảng thời gian này khẳng định hai người này đã xảy ra sự thay đổi về chất.
Vệ Vũ nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, anh cười, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đi, rồi tắt điện thoại, đuổi theo bước chân của hai người, nội dung tin nhắn vô cùng đơn giản, chỉ có mấy chữ, yên tâm, đã khôi phục.
Mà Hàn Văn Hi và Điềm Mộng Hinh đã đến phòng, ngồi ở trên ghế sa lon, trên bàn trà để hai phần bánh gatô cùng hồng trà, Hàn Văn Hi kéo Điềm Mộng Hinh ngồi xuống, hồ hởi nói: “Mộng Hinh, cậu xem đây những món Vệ Vũ tự mình làm đấy, tay nghề không hề kém tiệm bánh gatô bên ngoài đâu, cậu có thể nếm thử xem.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Hàn Văn Hi thì vô cùng kinh ngạc, là Vệ Vũ tự mình làm sao, cô không sao ngờ được một người đàn ông như thế còn biết làm bánh gatô, biết pha hồng trà không lạ, song bánh gatô thì thật sự bất ngờ.
“Văn Văn, cậu nói là, bánh gatô này là Vệ Vũ tự mình làm sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây