Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em

Chương 681: Tôi không sao

Chương Trước Chương Tiếp

Hàn Văn Hi nghe lời của Điềm Mộng Hinh, nhìn Điềm Mộng Hinh ngồi ở trước mặt cô không có gì khác thường, lúc này mới thoáng yên tâm một chút, nhỏ giọng hỏi: “Điềm tiểu thư, cô không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Điềm Mộng Hinh lắc đầu, vừa rồi trong vòng một tiếng đó, trong đầu cô hiện ra vô số ký ức ở bên Lôi Thanh Tiêu, có thương tâm, vui vẻ, nhưng, khi những ký ức đó quay lại trong đầu cô, như thể sự tồn tại của những ký ức đó nên là thiên kinh địa nghĩa, trong lòng của cô chưa từng phong phú như thế, mà ký ức liên quan tới Mộc Nguyệt Hinh cũng đã quay về trong đầu mình, năm năm trước, những lời nói tổn thương của bà ấy ở trong phòng bệnh của Lôi Thanh Tiêu, giờ cô mới hiểu được, vì sao Lôi Thanh Tiêu nói, tất cả mọi chuyện bây giờ bà ấy đáng phải nhận, coi như trừng phạt cho những tổn thương bà ấy gây ra.

“Văn Văn, tôi không sao, chỉ là có chút không quen trong đầu đột nhiên xuất hiện nhiều cảnh tượng như vậy mà thôi.”

Điềm Mộng Hinh nói rồi, liền chuẩn bị rời giường, Hàn Văn Hi đứng dậy theo cô, đi đến bên cạnh cô, nói: “Điềm tiểu thư, không, thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với cô về năm năm trước, sau ngày đó, tôi cũng nhờ người tìm cô, ban đầu thấy cô sống rất tốt, nên không muốn quấy rầy cô, mãi đến khoảng thời gian trước, Vệ Vũ tìm được tôi, dẫn tôi đến nơi này, tôi mới biết được, thì ra anh ta tìm tôi để giúp cô khôi phục ký ức, nói mặc dù năm năm qua cô sống rất tốt, nhưng gần đây thường đau đầu. Tôi đã biết, đây chính là di chứng, trí nhớ của cô đang kêu gào trong nội tâm cô, bắt đầu chậm rãi khôi phục, nhưng, cưỡng ép kích thích sẽ chỉ làm đầu cô càng ngày càng đau, cho nên tôi cũng để cho bạn bè đi tìm tung tích của cô, lại phát hiện không thấy cô đâu nữa, cho nên, tôi mới quyết định ở lại trong nơi này, tôi tin tưởng đã Vệ Vũ để cho tôi ở lại nơi này, cô cũng nhất định có thể tìm tới nơi này, cho nên, tôi hi vọng từ hôm nay chúng ta có thể làm bạn bè, có được không?”

Điềm Mộng Hinh nghe Hàn Văn Hi nói, nhìn cô gái trước mặt, cô cười nói: “Văn Văn, tôi cho rằng chúng ta đã là bạn bè rồi, cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi đã sớm coi cô là bạn rồi, cô cũng đừng gọi tôi là Điềm tiểu thư nữa, gọi tôi là Mộng Hinh đi.”


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️