Điềm Mộng Hinh đi tới trước mặt Vệ Vũ, nghe anh ta nói, nhìn cô gái đứng cạnh anh ta, không biết vì sao, hình như cô từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu rồi, có chút quen mắt, theo lý thuyết cô chưa từng gặp cô gái này mới đúng.
“Vệ Vũ, cô ấy là? Sao tôi cứ cảm thấy đã gặp ở đâu vậy nhỉ?”
Vệ Vũ biết khẳng định Điềm Mộng Hinh nhất thời sẽ nhớ không nổi Hàn Văn Hi, anh đi đến bên người Điềm Mộng Hinh, kéo cô ngồi xuống, nói: “Chị dâu cả, đã tới nơi này thì không cần đeo mặt nạ giả đâu, yên tâm cô ấy là người một nhà, là người có thể giúp được chị.”
Điềm Mộng Hinh nghe Vệ Vũ nói, cô tin tưởng Vệ Vũ, Thanh Tiêu nói Vệ Vũ biết tính toán của anh, khẳng định đã sớm sắp xếp xong xuôi, cô kéo lớp da giả trên mặt xuống, lộ ra bộ mặt thật của mình.
Vừa rồi Hàn Văn Hi bởi vì cô gái đột nhiên xuất hiện mình chưa từng gặp qua thân mật với Vệ Vũ như thế, trong lòng cô hơi ăn dấm, sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của cô ấy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng phải cô ấy là Điềm Mộng Hinh sao? Năm năm trước mình tự mình xóa đi trí nhớ của cô ấy - Điềm Mộng Hinh, cô còn nhờ bạn bè đi tìm cô ấy, thế nhưng gần đây không hề nghe thấy tung tích của cô ấy, như thể biến mất ở thành phố X, không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở trước mặt mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây