Điềm Mộng Hinh nhìn phong thư, lại nhìn nội dung, lấy thẻ điện thoại bên trong ra, là một chiếc thẻ nhớ, chiếc thẻ này là ngày đó khi cô nhức đầu, tìm được từ trong phòng của anh trai. Vậy sau khi anh trai trở về, sẽ vô cùng khác thường, như thể làm rơi mất thứ gì, sau đó tìm đến cô, khi phát hiện chỉ có khăn tay và ảnh chụp, trên mặt rất thất vọng, chẳng lẽ khi đó, anh trai tìm thứ này?
Điềm Mộng Hinh xem tiếp, có lẽ giờ phút này em đang nghĩ, có phải là lấy từ chỗ anh trai em hay không, anh nghĩ em có đáp án của mình, đây chính là thẻ nhớ mà anh trai em giữ giúp em năm năm trước, có lẽ là muốn chờ ngày nào em muốn biết, sẽ tự mình đưa đến tay em, nhưng anh lại lén cầm đi, thật xin lỗi, có lẽ em muốn nói, lá thư hôm nay toàn là xin lỗi, vậy anh muốn nói, Mộng Mộng, anh yêu em, cho nên, tổn thương mang tới cho em hôm nay, chờ anh trở lại, anh sẽ bù đắp gấp đôi, và xin nhận phạt.
Điềm Mộng Hinh nhìn phần cuối lá thư, trên mặt lại nở nụ cười, lần đầu tiên cảm thấy Lôi Thanh Tiêu viết lá thư này lại đáng yêu như thế, anh đã sớm biết mình sẽ trách anh sao? Thật ra cô không hề trách anh, cô biết, mọi chuyện hôm nay nhất định phải trải qua, cô sẵn cùng cùng anh cố gắng, mà bước cố gắng đầu tiên chính là đi tìm Vệ Vũ, tìm lại ký ức đã mất đi.
Cô để lá thư lại vào két sắt, giữ chiếc thẻ nhớ bên mình, khóa kỹ két sắt, đứng dậy rời khỏi phòng của mình, đi xuống cầu thang, nhìn thấy lão Lý đang ở phòng khách, đang định đưa nước trà lên, thấy cô đi xuống, lúc này mới yên tâm, để nước trà trên khay trà phòng khách, đi tới trước mặt Điềm Mộng Hinh, nói: “Thiếu phu nhân, cô có muốn uống chút nước trà không, nghỉ ngơi một chút.”
Điềm Mộng Hinh nhìn lão Lý quan tâm mình, nói: “Cám ơn chú, quản gia Lý, tôi muốn đi ra ngoài giải sầu, có thể để cho Tiểu Lý đưa tôi đi được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây