Điềm Mộng Hinh nghe thấy lời của mẹ, cô cũng biết người đàn ông tốt như Lôi Thanh Tiêu thật đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, nhưng, cũng bởi vì bây giờ cô sống quá hạnh phúc, khiến cô cảm thấy tất cả không hề chân thật, như thể mọi chuyện trước mắt là đang nằm mơ, chờ tỉnh lại sẽ không còn gì nữa, chỉ như công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước.
“Mẹ, bây giờ con vừa cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, lại vừa vô cùng sợ hãi, con trở nên sợ mất đi, sợ mất đi Thanh Tiêu, sợ anh ấy không ở bên cạnh mình, con sợ con sẽ không tiếp tục kiên trì được.”
Điềm Văn nghe con gái nói, nhìn chồng của mình, Cốc Tể Uẩn đi đến bên người Điềm Mộng Hinh, nhỏ giọng nói: “Mộng Mộng, con phải tin tưởng chồng của con, đúng là thằng bé không có khả năng mãi mãi ở bên cạnh con được, chẳng may có một ngày chuyện gì xảy ra, Lôi Thanh Tiêu đột nhiên rời khỏi con, cũng không cần phải sợ, con phải tin tưởng, thằng bé sẽ không rời xa con lâu đâu, cũng sẽ không đi quá xa, nhất định đang nhìn con, theo dõi con ở một nơi mà con không biết thôi.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của cha, những lời này, là những lời mà Lôi Thanh Tiêu đã từng nói với cô hôm nay, đúng, cô phải tin tưởng Thanh Tiêu, dù cho thật sự có một ngày như vậy, anh cũng nhất định sẽ trở về, cô nhất định phải kiên cường, chờ đến ngày anh ấy trở về, mà lại, thân nhân của cô ở ngay cạnh cô, cô phải học được cách kiên cường, học được cách tự lập.
“Cha mẹ, con hiểu rồi, con biết con nên làm như thế nào, con sẽ luôn tin tưởng Thanh Tiêu, mà lại bên cạnh con còn có người nhà, không phải sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây