Lời của Lôi Thanh Tiêu khiến bọn họ nghe mà vô cùng hài lòng, người một nhà ăn xong bữa tối trong tiếng nói cười. Sau khi bữa tối kết thúc, mấy ngày nay Điềm Mộng Hinh không nhìn thấy cha mẹ, đúng là cũng hơi nhớ nhung cha mẹ.
“Thanh Tiêu, em đi nói chuyện với cha mẹ, anh có muốn đi cùng em không ?”
Lôi Thanh Tiêu nhìn Cốc Tuấn đang ở trong phòng khách, lắc đầu nói: “Em và cha mẹ đã mấy ngày không gặp, anh sẽ không quấy rầy em đâu, anh đi phòng khách trò chuyện với anh trai em vậy.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, nhìn Cốc Tuấn ngồi trong phòng khách, nói: “Được, vậy em đi tìm ba mẹ , sau đó sẽ đi tìm hai anh.”
Điềm Mộng Hinh nói xong, đi về phía cầu thang, Lôi Thanh Tiêu nhìn bước chân của Điềm Mộng Hinh, săn sóc nói: “Cẩn thận một chút, đừng đi nhanh như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây