Điềm Mộng Hinh nghe lời nói kỳ lạ của Lôi Thanh Tiêu tự dưng mang tới cảm giác an toàn, khiến cô yên tâm lại, cô tin tưởng dù cho có một ngày, Lôi Thanh Tiêu không ở bên cạnh cô, anh cũng sẽ không để cô gặp nguy hiểm, nhất định sẽ ở xung quanh mình, bảo vệ cô.
Điềm Mộng Hinh không nói thêm gì nữa, mà đèn xanh cũng sáng lên, Lôi Thanh Tiêu khởi động xe, lái về phía biệt thự, con đường lớn dần dần trở nên không còn hỗn loạn, tốc độ xe cũng dần dần tăng tốc, rốt cục vào năm giờ bốn mươi lăm phút, xe đỗ trước cổng biệt thự.
Lôi Thanh Tiêu xuống xe trước, mở cửa xe ra cho Điềm Mộng Hinh, dịu dàng cởi dây an toàn cho cô, nắm tay cô xuống xe, anh đỗ xe xong, hai người đi đến biệt thự bên cạnh , Điềm Mộng Hinh mở cửa.
Điềm Văn đã sớm chuẩn bị xong bữa tối, chỉ đợi hai người bọn họ trở về, Cốc Tuấn thấy Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh đi đến, thấy Điềm Mộng Hinh vừa đi , vừa lấy mặt nạ giả xuống, đặt ở hộp, đi đến trước mặt Điềm Mộng Hinh, cười nói: “Mộng Mộng, thật ra khuôn mặt thật của em đẹp lắm, lớp da giả này kém em quá nhiều.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Cốc Tuấn, cười nói: “Anh trai, giữ lại lời dỗ ngon dỗ ngọt của anh nói cho San San nghe đi, nói cho em nghe cũng vô dụng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây