Lục Hâm Nhi hiểu rõ sự lo lắng của chồng, nhưng con cái đã lớn cả rồi, đã không phải là người mình có thể quản lý được nữa, bà thở dài nói: “Con cái lớn hết rồi, không phải người chúng ta hiểu được nữa.”
Kim Ngọc Long nghe lời của vợ, ông an ủi nói: “Không có việc gì, có lẽ thằng bé bởi vì Điềm Mộng Hinh biến mất, khiến nó nổi lòng nghi ngờ với Lôi Thanh Tiêu, mới có thể đi điều tra thôi, chắc sẽ không làm ra chuyện gì đâu.”
Lục Hâm Nhi nghe thấy lời của Kim Ngọc Long, biểu cảm trên mặt bà không hề nhẹ nhõm hơn, biết đây chỉ là lời an ủi của ông, đứng dậy cầm khay ăn, nói: “Hi vọng như thế đi, em đi phòng bếp đây, anh đi nghỉ trước đi.”
Lục Hâm Nhi nói xong liền cầm bàn ăn đi về phía phòng bếp, mà Kim Ngọc Long nhìn bóng lưng của Lục Hâm Nhi, ông đứng dậy lên nhà, quay về phòng trước, khép cửa phòng lại, trong đầu ông nghĩ đến lời của vợ vừa rồi, trong lòng ông cũng nghĩ nếu như thật sự xảy ra sai lầm không thể bù đắp, thì nên xử lý tất cả như thế nào.
Một nhà bốn người Kim gia đều bởi vì Điềm Mộng Hinh rời đi, biến mất, và Lôi Thanh Tiêu kết hôn, trong lòng tràn ngập đủ nỗi lo nghĩ, mà giờ phút này Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh vừa mới ăn xong bữa tối, hai người đang ở trong phòng xem tivi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây