Lôi Thanh Tiêu nghe thấy lời của Điềm Mộng Hinh, cúi đầu xuống nhìn người vợ trong lồng ngực của mình, trong lòng anh tràn ngập cảm giác an toàn, cuộc sống như vậy chính là điều anh hằng mong muốn, an tường, ấm áp, gia đình.
Lão Lý đi ra từ phòng bếp, vừa định đưa nước trà lên cho bọn họ, thấy vẻ dịu dàng trong mắt thiếu gia, và bầu không khí giữa hai người, lựa chọn né tránh, rời khỏi tầm mắt của hai người, lui về phòng bếp.
Vừa rồi từ trong mắt Lôi Thanh Tiêu, lão Lý thấy được điều ông một mực hi vọng nhìn thấy, dịu dàng và ý cười, thiếu gia thế này ông rất ít nhìn thấy, hãy để thiếu gia và thiếu phu nhân trải qua thế giới của hai người bọn họ đi.
Trong phòng khách chỉ có hai người Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh, hai người đều không nói câu nào, chỉ nhìn đối phương, đầu Lôi Thanh Tiêu dán lại gần Điềm Mộng Hinh, thời gian dần trôi qua cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, Điềm Mộng Hinh nhắm mắt lại, hé môi ra, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, bàn tay của Điềm Mộng Hinh dần dần ôm lấy cổ anh, mà Lôi Thanh Tiêu thì ôm cô ngồi ở trên đùi anh, mãi đến khi bụng của Điềm Mộng Hinh truyền đến âm thanh kêu ục ục, lúc này mới kéo Lôi Thanh Tiêu ra khỏi dòng suy tư, nhìn thấy mình ngồi ở trên đùi của Lôi Thanh Tiêu, khuôn mặt cô đỏ bừng, vội vàng rời khỏi đùi anh.
Lôi Thanh Tiêu nhìn dáng vẻ của Điềm Mộng Hinh, kéo tay cô, cười nói: “Công chúa nhỏ của anh thẹn thùng sao? Em xem bụng của em đang kháng nghị với anh kìa, anh vẫn nên đi nấu cơm cho công chúa nhỏ thì hơn, không thể để công chúa nhỏ của anh bị đói được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây