Vệ Vũ nghe thấy Hàn Văn Hi lớn tiếng quát, anh dở khóc dở cười nói: “Được rồi, vậy tôi đi ra ngoài trước, chờ cô ở cửa ra vào.”
Vệ Vũ rời khỏi phòng, đóng cửa lại cho cô, đi đến bên tường, không khỏi lắc đầu, Hàn Văn Hi này, khi ngủ thì như thiên sứ, khi tỉnh dậy thì vô cùng ghê gớm, bày ra đủ trò, thật không biết rốt cuộc tính cách của cô giống ai, cha mẹ của cô là người như thế nào vậy, sao có thể sinh ra được đứa con gái nghịch ngợm như thế.
Hàn Văn Hi thấy Vệ Vũ rời khỏi phòng, cô nhìn về phía cửa, thật ra khi Vệ Vũ đi vào phòng, cô đã tỉnh, khi anh đi đến bên cạnh giường của mình, cô lại không muốn tỉnh lại, mà khi anh dịu dàng chỉnh lại tóc cho cô, cô càng hi vọng thời gian này có thể dừng lại đủ lâu, kết quả sau đó anh lại nói câu đó, thật đúng là người đàn ông không hiểu lòng của phụ nữ.
Hàn Văn Hi đứng dậy thay xong quần áo, mở cửa phòng ra, thấy Vệ Vũ chờ ở cửa ra vào, anh nhìn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh, cô cảm giác tim cô đập trật một nhịp, cô ổn định tâm trạng, đi tới trước mặt Vệ Vũ.
“Đi thôi, nếu anh không đi, bữa trà chiều của tôi sẽ biến thành bữa tối mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây