Điềm Mộng Hinh đưa mắt nhìn Tiểu Lệ đi đến bên cạnh mình, vừa cười vừa nói: “Tôi ăn xong cơm rồi, đi ra tản bộ mà thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nên trở về thôi.”
Điềm Mộng Hinh nói xong liền đi về phía cửa lớn, Tiểu Lệ cất bước đuổi theo Điềm Mộng Hinh, đi đến bên cạnh cô nói: “Cùng trở về đi.”
Điềm Mộng Hinh gật đầu, cũng không phản đối, còn Tiểu Lệ đi bên cạnh Điềm Mộng Hinh, đưa mắt nhìn cô, lúc cô ăn cơm nhìn không ra có điểm gì khác thường, có lẽ là bởi vì quá khéo, ghi chép của Điềm Mộng Hinh ở trong tay cô ấy, Lôi tổng đã từng rất quan tâm Điềm Mộng Hinh, thế mà lại đưa bữa trưa cho cô ấy, còn tự mình đưa cô ấy đi làm, hơn nữa bàn làm việc cô ấy ngồi còn là chỗ Điềm Mộng Hinh đã từng ngồi, tất cả mọi chuyện đều vô cùng trùng hợp, trên thế giới thật sự có nhiều chuyện trùng hợp như vậy sao, nếu như không phải mặt cô ấy và Điềm Mộng Hinh hoàn toàn không giống nhau, cô ta còn tưởng là Điềm Mộng Hinh trở về đấy!
Điềm Mộng Hinh và Tiểu Lệ đi vào thang máy, khi cửa thang máy lại mở ra lần nữa, Điềm Mộng Hinh thấy Tiểu Lệ còn đang ngẩn người, không đi theo cô ra khỏi thang máy, liền nói: “Tiểu Lệ, cô sao vậy, đến nơi rồi, còn không ra à.”
Lúc này Tiểu Lệ mới phản ứng được, không suy nghĩ lung tung nữa, đi ra ngoài, vừa cười vừa nói: “Ngại quá, Phượng Vũ, vừa rồi tôi thất thần, có lẽ là đồ ăn buổi trưa quá ngon, vẫn còn lưu lại dư vị, có điều, cho dù đồ ăn của chúng tôi ngon, có lẽ cũng không ngon bằng bữa trưa tình yêu của tổng giám đốc, thật hâm mộ cô quá đi, nói cho cô một cái bí mật, cô đừng nói cho người khác nhé, không có mấy người biết chuyện này đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây