Điềm Mộng Hinh thấy Tiểu Lệ đột nhiên không nói lời nào, cô nhìn Tiểu Lệ, phát hiện nét mặt của cô ấy như đang suy tư điều gì, còn mắt thì nhìn chằm chằm vào văn kiện bản nháp mình mở ra, trong nội tâm cô không khỏi lo lắng, đưa ra chất vấn trong lòng.
“Tiểu Lệ à, cô đã làm việc ở đây rất lâu sao?”
Giọng nói của Điềm Mộng Hinh rất hiền dịu, câu hỏi của cô cắt ngang suy nghĩ của tiểu Lệ, cô ấy vội trả lời: “Đúng vậy a, tôi công tác bảy tám năm ở chỗ này, tôi cho cô biết, trước kia chỗ ngồi này của cô thế đã đổi không ít người, còn có một người có quan hệ rất tốt với người phụ trách Tinh Xí Sách Hoa khi đó, đáng tiếc, cô ấy tự dưng từ chức, không ai biết cô ấy đi đâu.”
Điềm Mộng Hinh nghe tiểu Lệ trả lời, trong lòng đã biết đáp án, cô lo lắng nhìn tiểu Lệ trước mặt, sợ cô ấy nhớ ra điều gì, vội nói: “Thật sao? Thì ra là thế, vậy tôi làm việc đã, có vấn đề gì lại đi tìm cô.”
Điềm Mộng Hinh nói xong, liền cúi đầu xuống, mở một phần văn kiện ra, che đi cuốn sổ, bật máy tính, tiến hành một ngày làm việc. Tiểu Lệ thấy cô bận rộn, bèn cũng quay về chỗ ngồi của mình, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không sao có thể nhớ nổi. Cô ấy khẽ quay đầu lại, thấy Điềm Mộng Hinh cẩn thận che đi thứ mà cô ấy cảm thấy quen thuộc, màu của cặp văn kiện đó khiến cô ấy nhớ đến điều gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây