Điềm Mộng Hinh chọn bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo của anh, cẩn thận thay cho Lôi Thanh Tiêu. Cô nhìn gương mặt của Lôi Thanh Tiêu, có chút sững sờ, khuôn mặt dần dần ửng đỏ, cô lắc đầu, chậm rãi cài cúc áo cho anh, giúp anh thu dọn quần áo thay ra, rồi đắp chăn lên cho Lôi Thanh Tiêu.
Điềm Mộng Hinh nhìn Lôi Thanh Tiêu ngủ say trên giường, xem ra cả ngày hôm nay khiến anh thật sự mệt, cô đi đến một bên khác trên giường, nằm xuống, nhìn Lôi Thanh Tiêu bên cạnh, mình cũng nhắm mắt lại, thời gian dần trôi qua nhanh chóng chìm vào trạng thái ngủ.
Mà Lôi Thanh Tiêu bên người cô nghe thấy cô truyền đến tiếng hít thở đều đều, anh lặng lẽ mở mắt, thật ra khi cô thay đồ ngủ cho anh, Lôi Thanh Tiêu đã tỉnh, nhưng anh cảm nhận được động tác của Điềm Mộng Hinh, nên không mở mắt, cũng cảm nhận được sự chần chờ của cô, từng một lần nghĩ tới muốn mở mắt, nhưng, nghĩ đến vẻ mặt của cô lúc đó, nhất định là sẽ hơi đỏ mặt, không muốn dọa đến cô, cho nên không mở ra, anh cảm giác được cô ngủ rồi, mới dám mở mắt.
Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh ngủ bên cạnh mình, anh cẩn thận tới gần cô, cô đưa lưng về phía cơ thể anh, anh cẩn thận quay lại, kéo cô vào trong ngực mình, thấy cô chỉ khẽ nhíu mày, vẫn không tỉnh lại, lúc này anh mới yên tâm.
Lúc trước anh toàn ngủ một mình, không biết bắt đầu từ lúc nào, lại có thói quen này, chỉ có khi Điềm Mộng Hinh ngủ trong lồng ngực của mình, mình mới có thể ngủ thật ngon, mà thói quen này đã không sửa được, anh thật sự sợ sau này bên cạnh không có cô, ban đêm phải làm sao mới có thể ngủ được đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây