Cha anh cưới mẹ anh xuất thân danh môn, Mộc Nguyệt Hinh, nhưng mà, hai người lại không hề có tình cảm, bình thường ở nhà cũng tương kính như băng, cho dù là anh chào đời, cũng không mang đến chút ấm áp cho căn nhà, vợ chồng hai người thường cãi nhau, chiến tranh lạnh, rất ít khi nhìn thấy hai người cùng ở nhà, dù ở nhà cũng là làm chuyện của riêng mình, đối với anh mà nói, từ nhỏ cảm giác đối với gia đình chính là lạnh lẽo như thế, cũng khiến cho tính cách của anh trở nên lạnh lùng, không có một chút ấm áp.
Điềm Mộng Hinh đi ra từ trong phòng bếp, thấy Lôi Thanh Tiêu ngẩn người trong phòng khách, cô đi đến trước mặt Lôi Thanh Tiêu, anh cũng không hề phát hiện, cô ngồi đối diện Lôi Thanh Tiêu, vỗ nhẹ bàn trà, nhỏ giọng nói: “Thanh Tiêu, anh nghĩ gì mà tập trung như vậy.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy âm thanh của Điềm Mộng Hinh, tỉnh táo lại, nhìn Điềm Mộng Hinh ngồi ở đối diện, anh vươn tay, nắm lấy hai cánh tay cô, chăm chú nhìn vào mắt Điềm Mộng Hinh, dịu dàng nói: “Mộng Mộng, có em ở bên thật tốt, cám ơn em đã làm bạn với anh, bằng lòng cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, lắc đầu nói: “Thanh Tiêu, anh lại nghĩ gì thế? Chẳng phải chúng ta đã nói, sẽ luôn ở bên nhau sao, làm sao em lại không ở bên cạnh anh được?”
Lôi Thanh Tiêu buông tay Điềm Mộng Hinh ra, đứng dậy đi đến bên người Điềm Mộng Hinh ngồi xuống, anh ôm Điềm Mộng Hinh vào trong ngực mình, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Mộng Mộng, tương lai, có lẽ anh sẽ rời khỏi em một khoảng thời gian, bất kể người khác nói gì với em, dù là nói với em rằng anh đã chết, em cũng đừng tin, tất cả phải tận mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, mà có đôi khi con mắt cũng sẽ lừa người, chỉ cần trong lòng em tin anh là được rồi, anh nhất định sẽ không có việc gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây